Vân Nhược Hoàng Hậu


Edit: Băng tỷ
Beta: Miki
“Ta đánh” Nàng lấy tay đánh vào gáy của hắn: “ Cho ngươi nổi một cục u a.”
“Vì sao lại đánh ta a.” Nam Cung Hân ngạc nhiên hỏi.
“Ngươi còn nói nữa? Ngươi ko phải nói với ta ban ngày là ngươi, buổi tối là hắn, vậy mà hôm qua ta lại ko thấy ngươi đâu, đi tìm thì ngươi đang trốn trong tủ. Ta thấy vậy liền lôi ngươi ra nào ngờ đâu ngươi lại gọi ta là mẫu hậu”.
Nam Cung Hân ngạc nhiên “Ta trốn vào trong tủ sao?”
Nàng gật đầu “Đúng vậy, ngươi vừa nghe thấy tiếng sấm thì trở thành như vậy a. Chẳng lẽ ngươi không có chút ấn tượng nào sao? Ngươi sợ tiếng sấm đến vậy à?”
Nam Cung Hân lắc đầu “Ta cũng không biết nữa, Vân Nhược, sao ta lại có thể làm ra việc này chứ?” Hắn ôm lấy đầu một cách đau đớn “Vì sao ta lại trốn vào trong tủ? Vì sao ta lại gọi nàng là mẫu hậu được chứ? Rốt cuộc ta làm sao vậy? Vân Nhược, tại sao ta lại như thế này?”

Thấy hắn có vẻ không ổn lắm, nàng vội vàng ôm lấy hắn “Đừng suy nghĩ nữa. Thái hậu truyền chúng ta vào cung ngắm hoa, mau chuẩn bị đi, mặt trời đã lên tới đỉnh đầu rồi.”
Nàng lén nhìn động tác của hắn để xem có tìm ra được nguyên nhân hay không.
Nam Cung Hân nhờ có nàng chuyển sang chuyện khác mà cảm giác đau đầu cũng bớt đi chút ít.
Đợi hai người chuẩn bị xong xuôi thì leo lên xe ngựa cùng thị vệ tiến thẳng đến hoàng cung.
“Hân, ngươi có biết phụ thân ta không phải là người sinh ra ta không?” Nằm nghiêng trên ghế trong xe ngựa hỏi.
“Biết chứ, mọi người ở đây đều biết. Nàng vốn là con gái của Hình Chất tướng quân, lúc được 5 tuổi thì Hình Chất tướng quân hi sinh nơi sa trường, Hình phu nhân vì quá đau xót nên cũng đã tự tử theo. Bởi vì họ đều là cô nhi không ai thân thích nên mới giao nàng cho bằng hữu của tướng quân chính là Phó thừa tướng nuôi nấng. Phó thừa tướng nhận nàng làm nữ nhi tất nhiên không phải là phụ thân sinh ra nàng rồi.”
Hoá ra sự việc là như vậy.
“Phó phi nương nương trong cung cũng là muội muội của ta sao? Vậy sao bề ngoài không hề giống ca ca ta một chút nào vậy? Còn cả đôi mắt màu tím nữa?”

“Nàng thật sự cái gì cũng quên hết sao?” Nam Cung Hân lắc đầu “Đó là Phó Dao, mẫu thân của nàng là người của nước láng giềng Hạ Quốc. Tất cả người của Hạ Quốc đều có đôi mắt màu tím.”
Hai tayPhó Vân Nhược nựng mặt của hắn nói “Bây giờ ta không nhớ rõ, hỏi ngươi một chút cũng không được sao?”
“Được” Hắn cười nhẹ, hôn lên môi nàng. Khuôn mặt tuấn tú tràn đầy vẻ sủng nịch.
Phó Vân Nhược mở đôi môi đỏ mọng đón nhận nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn làm cho khát vọng của hai người dâng trào mãnh liệt. Không khí bên trong dần dần ấm lên.
“Ừm… Hân, ta còn muốn tham gia yến tiệc a…” Nàng thở gấp đẩy hắn ra “Không phải ngươi muốn để bộ dạng này mà đi dự tiệc đấy chứ…”
Nam Cung Hân thở gấp, cố gắng làm dịu cảm xúc bị kích động, một lúc sau sắc mặt đỏ dần dần biến mất.
Sau một hồi dây dưa, Phó Vân Nhược cảm thấy người mình hơi ẩm ướt nên cởi bỏ y phục ngoài chỉ để chừa lại cái yếm đỏ.
Khuôn mặt trắng trẻo của Nam Cung Hân bỗng nhiên lại đỏ bừng.
Nàng thấy hắn như thế, trong lòng không khỏi cười thầm. Nàng ra lệnh cho xe ngựa đến một cửa nàng nhỏ tìm y phục mới. Tìm được y phục, nàng nhanh chóng cởi trang phục còn xót lại để thay.
Thấy nàng muốn cởi bỏ cái yếm trên người, Nam Cung Hân vội vàng xoay đầu đi nhưng lần này thì cả hai tai của hắn đều đỏ ửng lên hết.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui