Vân Nhược Hoàng Hậu
Edit: Băng tỷ
Beta: Miki
“Đủ rồi, ta ko có hứng thú làm mẫu cho ngươi nhìn” nàng nhíu mày “Ngươi có đi hay không, nếu ngươi không đi ta sẽ lập tức gọi người đến đây”
Phong Tịch đứng lên nhún vai: “ Nàng thật sự muốn đuổi ta đi à? Thôi được rồi, dù sao cũng đến lúc ta phải đi. Ta từng nghĩ nếu chúng ta hợp tác cùng nhau có thể nàng sẽ trở thành người đẹp nhất thiên hạ, nhưng nàng ko muốn thì ta đây cũng ko ép.” Hắn xoay người định đi.
Phó Vân Nhược nhíu mày “Những lời này của ngươi là có ý gì?”
Phong Tịch ung dung nhìn nàng “Nàng thông minh như vậy, chẳng lẽ ko hiểu được ý của ta sao?”
“Ngươi muốn cái gì đây?” Nàng hỏi một cách rõ ràng.
Phong Tịch cười nhẹ “Ta rất thích nữ nhân như vậy, thẳng thắn rõ ràng. Đương nhiên trên đời này không có việc gì tốt mà cho không cả” hắn cúi xuống nâng cằm nàng lên, nói nhỏ từng chữ từng chữ mê hoặc “Ta muốn nàng… làm nữ nhân của ta.”
Vân Nhược đẩy tay hắn ra “Nực cười,ngươi không biết rằng ta đã thành thân rồi sao? Hơn nữa, dựa vào cái gì mà ta phải làm nữ nhân của ngươi? Nam nhân nếu đã không phụ thuộc vào ta thì ta phải làm nam nhân của ngươi. Để ta làm nữ nhân của ngươi, không có cửa đâu.”
Phong Tịch kinh ngạc nhìn nàng, bỗng nhiên phá lên cười ha hả, Vân Nhược vội lấy tay che miệng hắn lại “Ngươi muốn bị người ta bắt thì ta đây cũng không có ý gì kiến đâu.”
Hắn nghịch ngợm đưa lưỡi liếm tay của nàng: “Đi mà, ta làm tình nhân của nàng không tốt sao? Về phần nàng đã thành thân hay chưa thì có gi là quan trọng đâu. Giấu tướng công vụng trộm cảm giác chẳng phải rất tuyệt a”. Hắn đưa tay vuốt ve nàng thăm dò. “Nàng không biết suy nghĩ hay suy nghĩ nhiều quá tới mức điên rồi”. Nàng đầy hắn ra, rốt cuộc người này có một chút dạo đức để xấu hổ hay không? Chưa từng thấy ai coi mọi sự thế tục chỉ là không khí như hắn cả, buông lời cuồng ngôn loạn ngữ dụ dỗ thê tử của người khác.
“Ngươi dạy ta mị thuật, ta đồng ý làm tình nhân với ngươi, nhưng muốn ta và ngươi thương lượng trên giường thì đừng có hòng. Tạm thời ta không có cảm giác với ngươi.” Nàng gằn giọng “Cút ngay”
“Nàng không có lợi gì cho ta thì việc gì ta phải dạy cho nàng a.”
“Được rồi, ta đây cũng ko ép ngươi” nàng xoay người giả bộ ngủ.
Phong Tịch xoa xoa huyệt thái dương “Nàngđúng thật là yêu tinh đội lốt người mà. Được rồi, ta sẽ dạy cho nàng, nếu có gì ta sẽ lại đến tìm sau”.
“Còn chưa cút?” Nàng trừng mắt.
Phong Tịch nhíu mày, lắc đầu xoay người rời đi.
Nhưng trong đầu hắn lại dậy lên biết bao toan tính, muốn hắn dạy miễn phí cho nàng mà không hề được lợi gì cho hắn thì sẽ không bao giờ có chuyện đó xảy ra.
Thấy hắn đi rồi, Vân Nhược cất kim châm đi rồi kéo chăn đắp lên toàn thân.
Da thịt của nàng vẫn còn ẩm ướt, cảm giác thật khó chịu a. Tất cả đều do tên Phong Tịch chết tiệt kia.
Nàng xoay người chạy vào phòng tắm tắm rửa, một lúc lâu sau cảm thấy lạnh mới quay trở về phòng.
Sáng sớm hôm sau, Vân Nhược vừa mới rời khỏi giường thì đã thấy tiếng động âm ầm ầm bên ngoài.
“Vương phi, công công trong cung truyền chỉ mời Vương gia vào cung dự tiệc.” Tiểu Lan vội vã chạy vào thông báo.
“Cái gì? Dự tiệc?”
“Nghe nói Hoàng Thái Hậu muốn thưởng hoa ở ngự hoa viên. Để chúng nô tỳ hầu hạ người cùng Vương gia.” Bọn nô tỳ lập tức bắt tay vào làm việc.
Phó Vân Nhược vừa vào thì đã thấy Nam Cung Hân có ý muốn dậy, hắn xoa xoa cái gáy: “Ai đánh ta mà bây giờ đầu ta xưng một cục thế này”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...