Vân Nhược Hoàng Hậu

Edit: Phong tỷ
Beta: Nguyệt muội
Phong Tịch mập mờ vươn đầu lưỡi liếm liếm cánh môi, mắt hoa đào mang đầy ý cười: “Không phải hạ bùa chú. Đây là mị thuật.”
“Mị thuật? Ngươi ở trên giang hồ liền nghiên cứu cái này?” Nàng oán hận trừng mắt nhìn hắn: “Khó trách cha ngươi nổi giận không thèm nhận đứa con trai như ngươi!”
Hảo hảo tiền đồ không cần, ngu ngốc chạy tới lưu lạc giang hồ, còn học chút bàng môn tả đạo gì đó, chỉ sợ cha già nhà ai có đứa con như vậy đều tức chết.
Phong Tịch nháy mắt mấy cái: “Ta muốn thật có thể làm cha ta tức chết, đó mới là vĩ đại.”

Nàng trở mình cái xem thường, kéo chăn che chính mình.
Cả người đều ướt mồ hôi, điều này làm cho nàng cảm giác rất không thoải mái.
Hắn cười mỉm tới gần nàng, trát trát nhãn tình câu hồi: “Kỳ thật ta là chưởng môn nhân Mị Thiên phái , vừa mới ta dùng với ngươi, bất quá là mị thuật đơn giản nhất. Nếu dùng cao cấp mị thuật, ngươi căn bản không có khả năng phản kháng. Thế nào, ngươi có hứng thú gia nhập bổn phái hay không?”
“Thiết, dùng mị thuật với nữ nhân thì tính gì là anh hùng hảo hán!” Nàng nhìn ra phía phòng ngoài: “Hân đang ở ngoài, nếu như bị hắn phát hiện, ngươi liền thảm! Từ giờ đừng đến phiền ta lần nữa, hai ta coi như cái gì đều không có phát sinh.”
Phong Tịch nhìn Nam Cung Hân ở bên ngoài: “Hắn có lẽ đã ngủ thật sâu rồi, ta sợ hắn ngủ không được, nên cho hắn chút mê hương.”
“Ngươi –” nàng tức giận trở mình cái xem thường: “Không phải là đường ngang ngõ tắt sao?”

“Nếu ngươi muốn học, ta cũng có thể dạy ngươi nha. Mị Thiên phái sở học mị thuật là cao cấp nhất trên đời. Nếu học thành, không nói nam nhân thấy ngươi sẽ động lòng, nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ ái mộ.”
Nàng nhíu mi, sao nghe giống yêu quái vậy? Nhưng là, nàng lại nghĩ đến một vấn đề.”Nếu ta muốn làm một khuynh quốc khuynh thành họa thủy, học tập mị thuật sẽ có ích sao?”
Phong Tịch có chút hứng thú nhìn nàng: “Ngươi hứng thú làm họa thủy? Như thế làm cho ta có chút tò mò. Đương nhiên, nếu ngươi muốn trở thành một hồng nhan họa thủy, học tập mị thuật chính là tất yếu .”
“Thủ đoạn mị hoặc nam nhân cũng không nhất thiết phải học?”
Phong Tịch lắc đầu: “Mị thuật không phải thủ đoạn câu dẫn nam nhân. Trên đời này có ba loại trình tự mị. Cấp thấp nhất, chỉ dùng ngôn ngữ để câu dẫn, thân thể mị hoặc, thủ đoạn như vậy mỗi người đều có thể học, người bình thường sẽ ko cưỡng lại được. Tầng thứ hai chỉ dùng để bồi dưỡng bầu không khí, ca múa thăng hoa, tỷ như thanh lâu danh kỹ, thủ đoạn như vậy cần tu luyện, nhưng vẫn đang có thể đạt tới, tương đối bình thường. Còn có tầng thứ ba, cũng là một loại phương pháp cấp cao nhất. Đó là mị thuật, người học mị thuật không cần ngôn ngữ mê hoặc hoặc là thân thể để câu dẫn, tự nhiên từ bên trong tản mát ra một loại mỵ thái tự nhiên, chỉ cần một ánh mắt liền làm cho người ta thất thần. Nếu lại dùng mỵ thuật cao cấp thậm chí có thể cho người ta hoàn toàn mất đi ý chí. Mặc dù là Liễu Hạ Huệ, cũng không ngăn cản được mị thuật lợi hại này.”
Phó Vân Nhược vừa nghe, nhất thời có chút tâm động. Mị thuật này thật lợi hại như thế sao? Nàng vừa mới cũng tự thể nghiệm qua, Phong Tịch bất quá chỉ tùy tiện chút thủ đoạn nhỏ đã khiến cho nàng thất thần.
“Ngươi nếu còn muốn nếm thử uy lực của mị thuật, ta không ngại lấy ta làm cho ngươi làm mẫu.” Hắn nháy mắt mấy cái, nhìn tới chăn của nàng.
Phó Vân Nhược cúi đầu vừa thấy, nàng vội vàng kéo lại chăn .”Nhìn nữa ta móc mắt ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui