edit: Phong tỷ
Beta: Nguyệt muội
Đầu năm nay quả thật là chuyện gì cũng đều có khả năng phát sinh. Lúc này, nàng tình nguyện chấp nhận kẻ xuất hiện là Nam Cung Dạ.
Thấy hắn lại có xu hướng bị tiếng sấm hù dọa, Phó Vân Nhược quyết định thật nhanh, trực tiếp kề con dao lên cổ hắn.
Nam Cung Hân nhất thời té vào trong lòng nàng.
Nàng thở phào nhẹ nhõm, đỡ hắn lên trên giường, vỗ vỗ tay: “Ta cũng không hứng thú làm mẹ của ngươi, xem ra, chứng nhân cách phân liệt thực nghiêm trọng a.”
Chờ hắn sáng mai tỉnh lại, nàng nhất định phải rõ ràng một chút là chuyện gì xảy ra?
Cảm thấy người tối hôm nay bị tiếng sấm hù dọa chính là Nam Cung Hân khi còn nhỏ. Là chuyện gì đã xảy ra khiến hắn biến thành như vậy?
Nàng xoay người sang gian phòng sát vách, nhưng mà nơi cổ đại buổi tối này cũng thật sự không có hoạt động giải trí gì. Điều này làm cho thói quen sống về đêm của nàng nhất thời không thể thích ứng.
Sau khi trợn tròn mắt đếm được 321 con cừu, nàng rốt cục nghĩ tới một chủ ý hay ho.
Nói liền làm, nàng lập tức kêu Tiểu Lan chuẩn bị 100 cái kim châm.
“Vương phi, ngài muốn nhiều châm như vậy để làm gì nha?” Tiểu Lan tò mò hỏi .
“Nhanh đi lấy đến đây, đừng hỏi nhiều như vậy.” Nàng thần bí hề hề cười.
Đợi chút nữa là có thể chơi rồi.
Phó Vân Nhược trong chốc lát cầm 100 cái châm, lúc này mới nằm lên giường.
Nàng nhắm mắt nhưng ko có ngủ.
Đêm, dần dần sâu. Trong phòng cây nến cao chỉ còn lại có một nửa .
Lúc này, một bóng đen xuất hiện trong bóng tối, núp trên xà nhà cúi đầu nhìn giai nhân trên giường.
Bởi vì là ngày mùa hè, nàng một thân y phục mỏng manh, từ xa nhìn lại, thật sự là làm cho người ta nhất thời nổi lên tâm viên ý mã.
Giờ phút này, giai nhân chỉ đắp một cái chăn tơ mỏng. Bỗng nhiên, nàng ưm một cái trở mình, tựa hồ đang có mộng đẹp, bởi vậy khóe môi hơi hơi giơ lên.
Người nọ câu môi cười, từ trên xà nhà nhảy xuống, chạy tới trên giường.
Tay hắn ở trên người nàng tới lui dò xét.
“Ân. . . . . . Không cần . . . . . .” Nàng nũng nịu nỉ non, coi như đang làm nũng với phu quân, thanh âm mê hoặc hồn người, làm cho hắn trong nháy mắt mâu quang tối sầm lại.
Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng ướt át của nàng, đôi môi thơm mát mềm mại, làm cho người ta lưu luyến ko rời.
Nữ tử cánh tay đặt lên lưng hắn, tựa hồ còn tại trong mộng chưa tỉnh lại.
Trộm hương thiết ngọc nam nhân chìm đắm trong cánh môi mềm mại của nữ tử, đúng lúc nãy bỗng nhiên một trận đau nhức từ trên lưng kéo tới, làm cho hắn “Nha” kêu to một tiếng, ngã quỵ trên đất.
Cú ngã này, hắn lại một tiếng thảm thiết kêu lên.
Phó Vân Nhược vốn tưởng đang ngủ say nay xoay người ngồi dậy, nàng giơ lên bản châm trong tay cười nói: “Hừ, là ngươi phi lễ ta! Thế nào, có muốn ta châm ngươi một lần nữa hay không, Phong Tịch!”
Nam nhân xoay người đứng lên, trong lúc đó trên người hắn đã dính ko ít kim châm, nhất thời nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng: “Ngươi thật độc ác!”
Phó Vân Nhược nhíu mày: “Ta chưa bao giờ là thiện nam tín nữ cả, Phong Tịch, đừng hy vọng ta khoan dung. Ta là người từ trước đến nay có thù tất báo, ai đắc tội ta, nếu không trả thù thì tên ta không phải là Phó Vân Nhược! Thế nào, ngươi còn muốn lại nếm thử hương vị bản châm sao?”
Hắn nhổ châm trên người, nhíu mày: “Làm sao ngươi biết tên của ta?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...