edit:Phong tỷ
Beta: Nguyệt muội
Vừa dùng xong bữa tối, Vân Nhược đang định đi xem Nam Cung Hân làm thế nào biến thành Nam Cung Dạ, nhưng tìm khắp nơi vẫn ko thấy hắn .
Lúc này bên ngoài trời mưa rất to, ngày hè oi bức chạng vạng bởi vì trận mưa này mà mang đến một chút cảm giác mát mẻ.
Tiếng sấm nổ vang phía chân trời, một lượt chấn động.
“Vương gia đâu?”
“Bẩm Vương phi, Vương gia vẫn đều ở trong phòng.” Tiểu Lan kỳ quái nhìn nàng: “Vương phi không thấy Vương gia sao?”
Kì quái, nàng cũng không thấy Nam Cung Hân nha.
Hắn chạy đi đâu? Chẳng lẽ có thể ở căn phòng này mà bốc hơi rồi sao?
Phó Vân Nhược lại bước vào trong phòng, đúng là không có một bóng người .
“Hân? Ngươi ở đâu?” Nàng gọi liên tục nhưng cũng ko thấy ai lên tiếng, thầm nghĩ, người này chẳng lẽ là đi tìm nữ nhân khác? Nếu hắn dám, nàng lập tức bỏ hắn!
Trong phòng im lặng cực kỳ, trừ bỏ ngẫu nhiên một trận ầm vang tiếng sấm nổ, chỉ có tiếng cháy của ngọn nến.
Nàng trừng mắt trước ngọn nến, lẩm bẩm , “Muốn làm siêu cấp họa thủy, ở Duệ vương phủ chờ đợi là không đủ. Họa thủy cần phải phóng tầm mắt ra thiên hạ. Không thể lưu danh bách thế, cũng muốn để tiếng xấu muôn đời, nữ nhân như vậy, mới có thể gọi là họa thủy.” (Phong tỷ: tư tưởng quá khủng bố, Nguyệt muội mau mau học tập =)) Há há há, được a, học ngay học ngay :D)
Mà con đường nàng phải đi, thật sự rất xa xôi .
Nàng hiện tại, nhiều nhất chỉ được xưng là hồ ly tinh?
“Ô ô. . . . . .”
Nàng ngoáy ngoáy lỗ tai, sao lại nghe được có người đang khóc?
“Ô ô. . . . . .”
Tiếng khóc kia cũng không biến mất.
Phó Vân Nhược đứng dậy tìm kiếm trong phòng: “Ai đang khóc ?”
Ầm vang một tiếng sấm to, mà tiếng khóc kia cũng càng lúc càng lớn.
Khóc ~, nàng sởn hết gai ốc…
Chuyện ma quái sao?
Nàng đi tới nơi phát ra âm thanh, càng tới gần, nàng nghe càng rõ , tiếng khóc là từ trong cái tủ truyền tới .
Nàng một tay nắm quyền, niệm thanh A men, ba một tiếng rớt mở cửa tủ!
Cảnh tượng trước mắt làm cho nàng nhất thời có chút kinh ngạc, Nam Cung Hân cuộn lại ở trong tủ, giống như con chó nhỏ nức nở hoảng sợ.
Nhìn thấy nàng, hắn ba một tiếng đóng cửa tủ lại.
Vân Nhược chỉ cảm thấy một đầu đầy hắc tuyến.
Nàng ba một tiếng mở cửa ra, một tay kéo hắn lôi ra ngoài: “Hân, đừng trốn trong tủ, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”
“Ầm” một tiếng sấm làm hắn sợ tới mức giống như con thỏ nhỏ hoảng sợ chui vào trong lòng nàng, hắn lạnh run, vẻ con nít kêu lên: “Hảo dọa người, hảo dọa người!”
Hắn sợ tiếng sấm?
Phó Vân Nhược ôm hắn, một bên vỗ bờ vai của hắn: “Không có việc gì, không có việc gì, có ta ở đây rồi.”
Hắn ngẩng đầu, chớp ánh mắt ngập nước, cực kỳ hồn nhiên kêu: “Mẫu hậu.” (Phong tỷ: ta té ghé =)) Nguyệt Nhi, đỡ ta dậy =)) Nguyệt nhi: ấy ấy, để mụi đỡ, đừng xúc động không nó chóng già a)
Phó Vân Nhược thiếu chút nữa cắn trúng đầu lưỡi mình, cư nhiên đem nàng trở thành mẹ hắn nha? Điên rồi, hắn trong chốc lát nho nhã, trong chốc lát tà ác, trong chốc lát lại biến thành đứa trẻ nhỏ.
Ông trời a, người này rốt cuộc là cái giống gì?Chẳng lẽ hắn không chỉ là hai nhân cách mà có tới ba nhân cách hay sao?
Nàng xoa xoa huyệt thái dương, ngay sau đó hắn lại bị tiếng sấm làm sợ tới mức vùi vào trong lòng nàng, buồn bực nói : “Sấm thật lớn!”
Nàng cúi đầu nhìn nam nhân cao lớn trong lòng, nhất thời im lặng. Vì sao nàng cảm thấy nàng giống như mẹ đang chăm sóc con vậy trời?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...