edit: Phong tỷ
Beta: Linh nhi
“Vân Nhược, Phong Nhiễm? !” Bỗng nhiên một tiếng hô vô cùng kinh ngạc mà tức giận thu hút tầm mắt hai người.
Nam Cung Hân đang đứng ở trước cửa, sắc mặt xanh đỏ lần lượt thay đổi trừng mắt nhìn bọn họ. “Các ngươi, các ngươi!”
Phó Vân Nhược cúi đầu nhìn, lúc này mới phát hiện nàng đang ngồi chễm chệ trên người Phong Nhiễm.
Tư thế này, người ở bên ngoài nhìn vào khẳng định là cực kỳ mờ ám.
Phong Nhiễm cũng vẻ mặt khẩn trương nhìn Nam Cung Hân: “Vương gia, ngài đừng hiểu lầm, không phải như ngài tưởng tượng đâu. Chúng ta đang thảo luận một vấn đề, không phải, kỳ thật Vương phi nói ta bộ dạng rất giống. . . . . . Vẫn là không đúng, Vương phi, ngài có thể trước tiên đứng lên khỏi người ta hay không?” (Ối ta chết =)))
Phó Vân Nhược hừ một tiếng: “Ngươi trước tiên nói rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra!”
Nam Cung Hân bước vào, trực tiếp đem Phó Vân Nhược kéo vào trong lòng, trong mắt hắn đầy phẫn nộ: “Vân Nhược, ngươi cùng hắn đang làm cái gì? Vì sao muốn ở riêng cùng hắn?”
“Ta cùng hắn không có sự tình gì, ngươi chớ có suy nghĩ nhiều, ta chỉ là muốn hỏi. . . . . .” Nàng nhất thời im miệng , không tính nói cho hắn chuyện bị phi lễ.
“Chỉ là cái gì?” Hắn gắt gao nhìn chằm chằm nàng, thấy nàng không trả lời, hắn đem tầm mắt chuyển sang Phong Nhiễm: “Ngươi nói!”
Phong Nhiễm nhìn nhìn nàng, thấy nàng ý bảo hắn không được nói liền lẩm bẩm : “Kỳ thật không có gì, là một chút hiểu lầm.” Hắn dừng một chút nói : “Vương gia, Phong mỗ cáo từ .”
Nói xong hắn chạy thật nhanh ra khỏi thủy các.
“Ngươi đứng lại đó cho ta!” Phó Vân Nhược đẩy Nam Cung Hân ra lao đuổi theo hắn, điều này làm cho khuôn mặt tuấn dật của Nam Cung Hân càng khó coi hơn.
“Phong Nhiễm, ngươi nói chuyện gì đã xảy ra?” Nàng bắt lấy ống tay áo của hắn: “Lời ngươi là có ý gì?”
Phong Nhiễm cúi người ở bên tai nàng nói vài câu, Phó Vân Nhược nhíu mày: “Thật sao?”
“Thiên chân vạn xác, ngươi có thể đi hỏi thăm sẽ biết ta nói là thật hay là giả.” Hắn nhìn sắc mặt Nam Cung Hân không tốt : “Ta phải đi thôi, bằng không Vương gia sẽ giết người a.”
Hắn xoay người vội vàng rời đi.
Phó Vân Nhược ngoái đầu nhìn lại, đối diện Nam Cung Hân con ngươi tràn đầy ghen tị, ghen tị làm cho khuôn mặt nho nhã của hắn giờ này vặn vẹo.
Hắn đem nàng kéo lại vào trong Thủy các, “Vân Nhược, ngươi không nói với ta chuyện gì sao? Sự tình hôm nay, chẳng lẽ không nên giải thích sao?”
“Hân, việc này không giống như ngươi nghĩ đâu, ta chỉ là hỏi hắn một ít vấn đề mà thôi. Ngươi đừng hỏi, cũng đừng có nghĩ nhiều .” Nàng xoa mặt của hắn: “Cười một cái a, không có việc gì đâu.”
Nam Cung Hân cũng không cười: “Ngươi cho ta là ngốc tử sao? Ngươi vừa mới cùng hắn nằm trên mặt đất, tính làm cái gì?”
“Chỉ là té ngã mà thôi.”
Hắn thật sâu nhìn chằm chằm vào nàng, bỗng nhiên có chút kinh hoảng: “Ngươi, ngươi thích hắn sao? Ta biết Phong Nhiễm bộ dạng so với ta đẹp mắt hơn, hắn cũng có tài hơn ta, hắn còn không giống ta có quái tật xấu như vậy . . . . . . Ngươi thích hắn có phải hay không?”
“Không phải như thế, ta mới lần đầu tiên nhìn thấy hắn mà thôi.”
“Vậy ngươi vì sao cùng với hắn đến nơi này? Ta tìm khắp nơi không thấy ngươi, vừa hỏi mới biết được ngươi đến đây, nhưng là ta không nghĩ tới sẽ nhìn thấy. . . . . .”
“Ta chỉ là . . . . .” Nàng dừng một chút: “Có thể không hỏi việc này hay không?”
“Không cho phép ngươi thích hắn, Vân Nhược, ngươi đừng thích hắn. . . . . .” Hắn đem nàng vây trong vách tường, cúi đầu dồn dập, hốt hoảng hôn lên môi của nàng.
“Ân. . . . . . Hân, ta không thích hắn, ngươi đừng nghĩ nhiều. . . . . .”
Hắn khẽ gọi nói : “Vân Nhược, nói cho ta biết, ngươi vì sao muốn gặp hắn?”
Nàng nhíu mi, nháy mắt mấy cái: “Không thể nói. Hân, cho ta. . . . . .”
Nhưng mà hắn không chịu thỏa hiệp: “Ngươi nói cho ta biết.”
Phó Vân Nhược lườm hắn một cái: “Hỏi nhiều vậy? Đều theo như ngươi nói. . . . . . Không phải vì thích hắn. . . . .”
“Vậy rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Ngươi có nói hay khôngi?” Hắn cúi đầu cắn đôi môi đỏ mọng của nàng, “Vân Nhược, nói cho ta biết. . . . . .”
“Được rồi, ta nói!” Nàng trừng mắt nhìn hắn: “Ta muốn gây ngạc nhiên cho ngươi. Phong Nhiễm không phải là tài tử sao, ta gọi hắn đến là muốn thương lượng đối sách cho sinh nhật của ngươi. Lúc ấy là ta không cẩn thận té ngã , kết quả hai người té trên mặt đất, vừa vặn bị ngươi nhìn thấy.”
“Sinh nhật? Sinh nhật của ta ba tháng nữa mới tới.” Hắn hồ nghi.
Phó Vân Nhược lau lau mồ hôi, nghĩ thầm, hoàn hảo không phải đã qua sinh nhật rồi a, bằng không không có cách nào khác tự bào chữa. “Muốn tạo cho ngươi một điều hoàn mỹ nhất, hiện tại bị ngươi có phát hiện rồi, thật mất cả hứng. Hừ, ngươi đã biết, thôi dẹp đi.” Nàng đẩy ra hắn nhặt y phục lên mặc vào, lại bị hắn từ phía sau ôm: “Vân Nhược, đừng nóng giận, ta chỉ là lo lắng ngươi thích hắn. Hiện tại ta đã biết.” Hắn cười nhẹ.
Phó Vân Nhược thở phào nhẹ nhõm, “Hừ, còn không phải không tin ta sao? Nếu không tin, quên đi.”
Nam Cung Hân nhẹ nhàng xoay người nàng lại, trên mặt dẫn theo tia ngọt ngào: “Vân Nhược, ta rất vui khi ngươi quan tâm tới sinh nhật ta, ngươi từ trước tới giờ cũng không quan tâm điều này. . . . . .” Hắn cúi đầu hôn lên môi nàng.
Mà Phó Vân Nhược lúc này lại phân thần nghĩ — Lời Phong Nhiễm nói rốt cuộc có phải sự thật ko? Tên kia, hừ, hắn chắc chắn sẽ lại đến sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...