Vân Nhược Hoàng Hậu

Nếu như đoán ko sai, Triệu Tịnh này suy cho cùng chỉ là một cung nữ bên cạnh Thái Hậu mà thôi. Ban cho Duệ thân vương làm Như phu nhân là vì Thái Hậu muốn tiện giám sát mọi chuyện trong phủ.
“Thái Hậu là mẫu hậu của ta, ta dĩ nhiên cùng người đồng lòng. Nhưng xin hỏi ngươi Thái Hậu có ra chỉ dụ Vương phi của Duệ thân vương phủ- nhất phẩm phu nhân ko thể quản chuyện trong phủ, mà muốn một Như phu nhân như ngươi quản? Quy củ này, quan lại triều thần không biết có nghe qua chưa a?” Nàng nhíu mày: “Hay là ngươi cảm thấy ngươi so với một nhất phẩm phu nhân có tư cách can dự hơn?”
Nàng một phen làm Triệu Tịnh không còn lời nào để nói. Xác thực, nàng cũng không có được đến ý chỉ hay là khẩu dụ của Thái hậu.
Phó Vân Nhược thấy nàng không nói chuyện, hừ nhẹ một tiếng. Nghĩ thầm, con gà nhỏ mà muốn tiến cáo mượn oai hùm, nghĩ nàng là Hel­loKit­ty chắc?
Triệu Tịnh bỗng nhiên vòng vo đổi chuyện, cười nói: “Vương phi nói đùa. Thiếp thân đem toàn bộ chìa khóa trong phủ giao cho người. Chính là Vương phi đối với những chuyện trong phủ còn chưa quen, ta chỉ quản một thời gian, chờ ngài quen thuộc rồi sẽ tự mình định đoạt.”
Phó Vân Nhược nhàn nhạt nói: “Bổn vương phi hiện tại đã thích ứng được, đem hết thảy này nọ lấy đến Tĩnh Thục Uyển đi, mọi chuyện nên bàn giao rõ ràng, cái khác ngươi ko cần phải quan tâm.”
Triệu Tịnh gật đầu, không nói thêm lời. Chính là, trong ánh mắt hiện lên nhàn nhạt oán hận.

Phó Vân Nhược không bỏ qua ánh mắt bất bình của nàng, nhưng nàng mới không sợ đâu. Mời nàng đi mà cáo trạng cho thái hậu, nàng từ trước đến nay đối với chuyện đấu đá ngầm với mấy vu bà luôn cảm thấy hứng thú .
Nam Cung Hân có chút lo lắng, đợi người hẩu tản đi, hắn nắm lấy tay nàng, một bên nói : “Triệu Tịnh là mẫu hậu ban cho ta. Sau này ta được phong Duệ thân vương, nàng tuy rằng đi theo ta nhiều năm, nhưng bất quá cũng là xuất thân cung nữ, thứ hai lại không có con nối dòng, cho nên chỉ là một Như phu nhân trên danh nghĩa. Nhưng sau lưng nàng là mẫu hậu, bởi vậy luôn luôn có chút ngang ngược kiêu ngạo.”
“Ngươi mặc cho nàng trước mặt ngươi ngang ngược kiêu ngạo như vậy sao? Con gà nhỏ được mùa như nàng, không cho nàng biết lợi hại nàng liền cưỡi lên đầu ngươi.”
Nam Cung Hân bất đắc dĩ nói : “Ta vẫn phải cấp ẫu hậu vài phần mặt mũi?”
Phó Vân Nhược gật gật đầu.
Đúng lúc này, gã sai vặt tiến đến bẩm báo, nói là có Phong Nhiễm công tử tiếp kiến hắn.

“Phong huynh? Mau mời hắn tiến vào.” Nam Cung Hân cười nói: “Đến hậu viên Đãi Hạc đình đi, chuẩn bị chút điểm tâm.”
“Phong Nhiễm là ai?”
“Bằng hữu của ta, là tài tử phong lưu của Lân quốc chúng ta.”
“Ta muốn nhìn xem rốt cuộc là tài tử phong lưu thế nào, ta cũng đi Đãi Hạc đình.” Nàng nói xong cùng Nam Cung Hân tiến đến Đãi Hạc đình.
Sớm có tôi tớ chuẩn bị tốt trà bánh. Phó Vân Nhược một bên thưởng thức trà một bên chờ, không bao lâu, đã có người dẫn một nam tử trẻ tuổi hướng Đãi Hạc đình mà đến .
Phó Vân Nhược tập trung nhìn, cả kinh, chén trà thiếu chút nữa từ trong tay rơi xuống!
Nam nhân ở trước mắt thân hình thon dài, khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt luân, nam nhân cong môi cười khẽ, mặt mày tinh xảo có lẽ làm cho hắn có vẻ xinh đẹp, má lúm đồng tiền xoay tròn, đuôi lông mày khẽ nhếch lên đầy mị hoặc.
Nhưng đây không phải trọng điểm nàng chú ý. Trọng điểm là — hắn là cái kẻ buổi sáng xuất hiện ở phòng tắm! Hắn chính là Phong Nhiễm?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui