Phó Vân Nhược sớm đoán được hắn đang suy nghĩ cái gì, chỉ cảm thấy vạn phần đáng yêu. Nam Cung Hân nho nhã điềm tĩnh như vậy, không có khả năng ban ngày cùng nữ nhân phát sinh chuyện gì. Cho nên, nàng càng hiểu được hắn kinh nghiệm đều bằng không. Tuy rằng thân phận khác của hắn đã là thân kinh bách chiến. (vâng, dày dặn kinh nghiệm đấy ạ =)))
Nàng bỗng nhiên có chút thích tiểu tử này .
Giờ phút này tay hắn đang dò xét trên hạ sam mỏng manh mềm mại của nàng. “Ân….” Vân Nhược chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, phấn lưỡi cùng hắn giao triền, đổi lấy lẫn nhau hơi thở, nàng càng hưởng ứng hắn càng phản ứng dữ dội.
Cái lưỡi ẩm nóng trong cái miệng nhỏ nhắn khuẩy đảo một cái, liếm qua cái miệng ngọt ngào, quấn mút đầu lưỡi, đem toàn bộ ngọt ngào của nàng cướp lấy. (hx, ta….ta ko có kinh nghiệm :(() MM: *gãi cằm* sao tỷ kể còn hay hơn m vậy a, m tả mấy đoạn này ở Tpn thấy nó cứ lủng củng sao ý ^^)
Đúng lúc này, bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên: “Trời ạ, các ngươi. . . . . .”
Nam Cung Hân chấn động, vội vàng buông nàng ra, cả khuôn mặt lúc này biến thành màu tôm luộc.
Phó Vân Nhược đảo mắt, phát hiện giờ phút này ngoài phòng khách một thanh lam cẩm y nữ tử đang đứng đây, khuôn mặt nàng khá đẹp, đôi mắt lộ ra vài phần thông minh sắc sảo, nhìn ước chừng hơn hai mươi tuổi. Thấy nàng cùng Nam Cung Hân, vẻ mặt của nàng nhất thời trở nên khó coi.
“Nàng là ai?”
Nam Cung Hân nhỏ giọng nói : “Là Như phu nhân Triệu Tịnh.”
“Thiếp thân bái kiến Vương gia, bái kiến Vương phi. Vừa rồi thiếp thân hoảng sợ, còn tưởng rằng là người nào không biết xấu hổ sáng sớm ở ngay trong phủ câu dẫn người, không nghĩ tới là tỷ tỷ. Muội muội thật đúng là mở rộng tầm mắt.” Nàng cười duyên, miệng đầy mùi thuốc súng nchỉ chờ chực nổ bom nữa thôi.
Cái này rõ ràng là khiêu khích!
Nàng chính là cái người quản lý mọi chuyện trong phủ, Như phu nhân Triệu Tịnh?
Khá lắm Triệu Tịnh, một tiểu thiếp lá gan lớn như vậy, là ai cấp cho nàng vậy?
Nam Cung Hân sắc mặt có chút không hờn giận, chợt nghe Phó Vân Nhược hừ một tiếng: “Gọi ta tỷ tỷ thì ta không dám. Tuổi lão nhân gia ngươi xem ra lớn hơn ta, hơn nữa thân phận cao hơn ta. Xemra ngươi cũng đã phải làm lụng vất vả lo lắng mọi chuyện trong phủ, tiểu muội ta đây cũng thật sự áy náy.” Nàng cười tủm tỉm đứng dậy đi đến trước mặt Triệu Tịnh: “Tỷ tỷ, từ nay mọi chuyện trong phủ ngươi ko cần xen vào nữa. Hết thảy mọi việc muội muội ta đây sẽ xử lý. Ngài đây, vẫn là bảo dưỡng tuổi thọ, không còn cách nào khác, phải chiếu cố lão nhân gia thôi.”
Nàng tả một cái lão nhân gia, hữu một cái lão nhân gia, rõ ràng là ngầm châm chọc Triệu Tịnh lớn tuổi, ko có sắc đẹp, làm Triệu Tịnh tức giận đến sắc mặt lúc xanh lúc trắng, lại không thể phát tác.
Nam Cung Hân một bên cười thầm, nghĩ Vân Nhược hiện tại so với trước kia miệng lưỡi bén nhọn hơn a .
“Vương phi, chuyện trong phủ luôn luôn do ta quản lý, ngài cành vàng lá ngọc, mấy chuyện vụn vặt đó, sợ là…” Nàng còn chưa nói xong đã bị Phó Vân Nhược ngắt lời: “Phàm là khuê tú của thế gia vọng tộc, có mấy người ko quản được chuyện nhà? Cũng là, tỷ tỷ ngươi xuất thân nhà nghèo, làm sao hiểu được điều này?”
“Vương gia, ngươi xem Vương phi nàng, đây không phải là làm khó xử cho ta sao?” Triệu Tịnh giữ chặt cánh tay Nam Cung Hân làm nũng, “Ngài chẳng lẽ tùy ý để nàng náo loạn sao?”
Nam Cung Hân giựt tay ra, “Vương phi là nữ chủ nhân trong phủ, việc trong phủ vốn nàng nên xử lý. Trước kia nàng thân thể yếu ớt, hiện tại nếu nguyện ý xử lý, Triệu Tịnh, ngươi nên hiểu phải làm như thế nào.”
Triệu Tịnh nhíu mày, ngoài phòng khách đã tụ tập hết thảy tôi tớ trong phủ, không biết Phó Vân Nhược rốt cuộc tính làm cái gì.
“Ngày hôm nay tìm các ngươi lại đây, là tuyên bố một việc. Từ nay về sau, chuyện trong ngoài vương phủ, bất luận là chuyện gì toàn bộ giao bổn vương phi xử trí. Như phu nhân đã vất vả nhiều năm, nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút . Không có quy củ, ta sẽ lập ra quy củ, nếu có ai dám không theo quy củ làm việc, lập tức đuổi ra khỏi vương phủ! Cho dù là sau lưng của hắn có bao nhiêu chỗ dựa cũng vô dụng!” Nàng cố ý nhìn thẳng mắt Triệu Tịnh.
Triệu Tịnh hừ một tiếng: “Vương phi, ngài muốn cùng Thái Hậu đối nghịch sao?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...