Vân Nhược Hoàng Hậu

“Toàn bộ lui ra cho ta, ta có việc muốn cùng Vương gia trao đổi.” Nàng ăn xong rồi, lạnh lùng nhìn Nam Cung Hân.
Nam Cung Hân không hiểu ra sao, đợi người ngoài đều rút đi, hắn mới kỳ quái nói : “Vân Nhược, làm sao vậy?”
“Nam Cung Hân, ta từ sau khi rơi xuống nước đã quên rất nhiều sự tình trước kia. Cảm giác chính mình thay đổi rồi. Nếu về sau ta bất cứ chuyện gì cùng trước kia bất đồng, ngươi cũng không cần ngạc nhiên. Coi như ta một lần nữa đầu thai! Ta hỏi ngươi, ngươi có bao nhiêu tiểu thiếp?”
Nam Cung Hân có chút kinh ngạc, hắn vội vàng biện giải: “Đó không phải là ta lấy về, là hắn. . . . . .”
Nam Cung Dạ?
“Vân Nhược, ngươi vừa mới nói ngươi quên rất nhiều sự tình? Chẳng lẽ là do ngày đó rơi xuống nước sao? Có muốn thỉnh đại phu đến xem hay không?” Hắn quan tâm hỏi .
Vân Nhược lắc đầu: “Không cần. Ta chỉ nói với mình ngươi là ta mất trí nhớ. Chuyện này không cần người khác phải biết, về sau chuyện gì ta ko biết có thể tới hỏi ngươi ko? Ta không hy vọng người khác xem ta là quái vật.”
Nam Cung Hân trầm mặc một lát, chuyện nàng mất trí nhớ nhất thời làm hắn lẫn lộn: “Ngươi quên chuyện trước kia, cũng tốt.”

“Tiểu thiếp này. . . . . . Ta muốn ngươi đuổi đi. Ta không muốn lão công của ta còn có nữ nhân khác, mặc kệ tiểu thiếp đó là ai lấy về, tóm lại, ta không muốn ở trong phủ gặp các nàng.”
Nam Cung Hân khó xử nói: “Ngươi nên nói với hắn.”
Nàng trở mình một cái xem thường, rõ ràng là một người còn hỏi han cái gì?
“Nhưng hắn cũng là ngươi, ngươi chẳng lẽ không thể làm chủ chính mình sao?”
Hắn có chút khó xử, “Nhưng ta không thể quản hắn vào buổi tối, hắn cũng không thể quản ta vào ban ngày. Chúng ta không can thiệp chuyện của nhau.”
“Vì sao ngươi lại biến thành như vậy? Chung quy là do nguyên nhân gì?”
Nam Cung Hân lắc đầu, hắn đối với vấn đề này tựa hồ có chút trốn tránh, vẻ mặt nhất thời khẩn trương, “Ta không biết, đừng hỏi ta chuyện này, Vân Nhược. . . . . .”

Phó Vân Nhược nhíu mày: “Ngươi không thể trốn tránh mãi được, chúng ta cần giải quyết nó.”
Hắn hô hấp bắt đầu dồn dập đứng lên, bỗng nhiên ôm lấy đầu, thống khổ kêu lên: “Ta không biết!”
“Nam Cung Hân. . . . . .” Nàng ôm hắn: “Được rồi được rồi, ta không hỏi nữa là được a? Không cần suy nghĩ, không cần nói nữa.”
Tâm tình của hắn thế này mới chậm rãi bình phục, ngẩng đầu, sắc mặt vẫn đang có chút tái nhợt: “Ta cũng không muốn như vậy.”
Phó Vân Nhược thuận tay cầm lấy chén trà đưa cho hắn: “Uống chén trà bình tĩnh lại đi, chuyện này cũng ko phải ngày một ngày hai mà xong được”
Nam Cung Hân uống xong trà, lúc này mới thấy tốt lên nhiều. Hắn thấy Phó Vân Nhược khanh khách nhìn hắn cười, mâu quang liễm diễm, bỗng nhiên nhớ tới chuyện triền miên sáng sớm. Tuy rằng Nam Cung Dạ cùng hắn vốn là một người, nhưng mà ban ngày hắn chưa bao giờ cùng nữ tử thân cận.
Vì thế, hai gò má hắn nhất thời đỏ lên, nhất thời đỏ ửng như hoa đào.
“Mặt ngươi sao đỏ vậy?” Nàng nhíu mày, buồn cười tiến sát gần mặt của: “Hân, ngươi phát sốt rồi sao?”
Nam Cung Hân sắc mặt càng hồng, nhìn đôi đỏ mọng gần trong gang tấc của nàng, bỗng nhiên một trận miệng đắng lưỡi khô, không kiềm chế được mình, khẽ hôn lên môi của nàng.
Hắn hôn cũng không hề sâu, vẫn là Phó Vân Nhược chủ động mở hàm làm cho hắn ngọn lửa tiến vào, cùng cái lưỡi thơm tho của nàng triền miên. Đầu lưỡi xoát qua lợi, một trận mẫn cảm run rẩy làm nàng than nhẹ ra tiếng, càng phát ra thêm ám muội. (Á, một lần nữa khẳng định chị là sắc nữ mà)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui