“ĐƯỢC” Hắn mở trừng hai mắt: “Vương phi, cơ thể của ta đều giao cho ngươi, ngươi cứ việc vô lễ với ta đi” (Ôi ôi, lại còn có thể loại như này =)))
Ở đâu nhảy ra cái người ù ù cạc cạc như vậy?
Phó Vân Nhược nhất thời ko nói gì. “Ngươi có hứng thú, còn ta thì không! Ta gọi người đến, xem là ngươi mạnh miệng hay hình cụ cứng rắn hơn.”
“Ngô, miệng của ta rất mềm, là để dùng để hôn mỹ nhân ngươi, nếu như cứng thì không thể được.” Hắn đùa giỡn nàng, cánh tay vốn bị nàng chế trụ bỗng nhiên một cái thoát ra, ngay sau đó hắn điểm huyệt đạo ở tay nàng. Nàng liền cảm thấy cánh tay ê ẩm tê dại, lại một khắc hắn đem nàng đặt ở dưới thân, “Mỹ nhân, ngươi rất thông minh, dụ ta đi ra cứu ngươi sau đó chế phục ta. Chỉ tiếc, ngươi còn không phải là đối thủ của ta.”
Chết tiệt, hắn điểm huyệt!
Nàng có học qua võ công cổ đại bao giờ đâu?
Phó Vân Nhược hừ lạnh: “Không phải vì ngươi điểm huyệt sao? Nếu ta biết đã sớm bảo ngươi nằm úp xuống đất!”
Hắn khẽ chạm qua đôi môi đỏ mọng của nàng: “Ta thật muốn lưu lại để nếm thử hương vị đôi môi đỏ mọng này. Đáng tiếc, ta hiện tại có việc, mỹ nhân, lần khác ta nhất định tới tìm ngươi. Chờ ta a.” Hắn giống như lưu luyến không rời lại chạm vào môi nàng. Lúc này mới cởi bỏ huyệt đạo của nàng rồi phi thân nhanh nhẹn như một con bướm mà bay đi.
Phó Vân Nhược đứng dậy kêu lên: “Ngươi còn dám đến, ta nhất định sẽ bắt ngươi!” Khi dễ nàng không có võ công?
Không võ công nhưng nàng còn có đầu óc!
Phó Vân Nhược đứng dậy sửa sang lại hảo quần áo, cánh tay bị hắn điểm còn có chút ê ẩm, nàng nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng tắm, trở lại phòng, Nam Cung Hân đã ko còn ở đó .
“Vương phi, nô tỳ hầu hạ ngài thay y phục!” Ngoài cửa truyền đến vài tiếng mềm mại.
Phó Vân Nhược ngẫm lại, nên là lúc lập uy, không cho biết lợi hại thì đám nô tài này đều đem nàng trở thành con mèo bệnh.
“Vào đi.”
Lúc này, một hàng thị nữ mặc hồng cẩm y xinh đẹp bưng dụng cụ rửa mặt đi vào phòng, một bên hầu hạ Phó Vân Nhược thay quần áo rửa mặt. Đợi cho hết thảy sẵn sàng, có nha hoàn tên Như Vân chải đầu cho nàng, người tên Vân Kế cài trâm cho nàng.
“Mọi chuyện trong phủ do ai xử lý?”
“Vương phi, ngài thân thể yếu ớt, việc này đều là người khác xử lý. Những điều này ngài đều biết rõ.”
“Nha? Gần đây ta có chút hay quên, thật nhiều chuyện ko biết thế nào lại đều quên mất. Là do quản gia xử lý…”
“Là Như phu nhân xử lý .”
Như phu nhân? Là thiếp?
Phó Vân Nhược một trận nổi giận, “Vương gia đâu?”
“Nha, Vương phi, Vương gia đang ở phòng khách dùng bữa, nói thỉnh Vương phi qua.” Thị tì Tiểu Lan cung kính nói.
Phó Vân Nhược tựa tiếu phi tiếu nói: “Tốt, ta cũng đang muốn tìm hắn nói chuyện.”
Tiểu Lan cùng thị tì Tiểu Vân lập tức mở cửa dẫn nàng tới phòng khách.
Vừa tới phòng khách, liền nhìn thấy Nam Cung Hân đang ở trong dùng bữa. Chung quanh có người hầu bao quanh, trên bàn đồ ăn phong phú khiến miệng người nhìn muốn mở to.
Mà Phó Vân Nhược từ tối hôm qua đến bây giờ vẫn không có ăn cái gì, lại tiêu hao bao nhiêu thể lực, đã sớm đói bụng.
Nàng cũng không nhìn ánh mắt sửng sốt của Nam Cung Hân, ngồi xuống cầm lấy này nọ mà ăn. Ăn trước no rồi mới hảo hảo cùng hắn tính sổ!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...