edit: Phong tỷ cầm chong chóng Beta: lại ngậm hồ lô dạo phố ^^
Phó Vân Nhược cũng đang rất mệt mỏi, vì đối phó với chuyện của Nam Cung Hân nàng mấy ngày nay căn bản là không có hảo hảo nghỉ ngơi.
Mà giờ phút này hết thảy đều đã được giải quyết, thần trí nàng cũng buông lỏng một chút
Nàng trực tiếp chạy đến Tĩnh Thục Uyển, tìm được giường liền bổ nhào tới ngủ.
Nàng rất mệt.
Nàng ngủ rất say, khi tỉnh lại ngoài cửa sổ bóng đêm đã bao trùm, bụng cũng thầm biểu tình.
“Tỉnh?”
Phó Vân Nhược híp mắt vừa thấy bóng một người ngồi trong bóng tối. Hắn dường như nhìn nàng, mâu trung mang theo nhàn nhạt tà mị khí.
Nam Cung Dạ!
“Ngươi hôm nay chạy đi đâu?” Nam Cung Hân thiếu chút nữa mất mạng hắn lại vô tung vô ảnh, tìm tìm khắp nơi không thấy, đột nhiên giống như bốc hơi.
Nam Cung Dạ nhíu mày: “Ngươi đây là quan tâm đến ta sao? Nương tử.” Hắn hướng nàng đi tới, cúi người nhìn nàng: “Cứ nghĩ đến ngươi, ta lại nghĩ tới những trò đùa mới. Là từ Tây Vực đưa tới, ngươi có hứng thú muốn thử một lần hay không?” Hắn mang vẻ mặt hứng thú hỏi.
“Cái gì vậy?”
Nam Cung Dạ lấy hai chén nhỏ tới trước mắt nàng: “Nha, chính là cái đồ chơi này, ta rất muốn cho ngươi thử một lần.”
Phó Vân Nhược đầu đầy hắc tuyến mắt liếc hắn, tên dâm đãng cư nhiên lấy thứ này! “Ta rốt cuộc vẫn là lão bà của Nam Cung Hân? Vì sao ngươi lại ở trong phủ của hắn? Chúng ta rốt cuộc quan hệ gì?”
Nam Cung Dạ bạc môi khẽ nhếch, mang theo mê hoặc: “Ngươi là thê của ta, cũng là thê của hắn. Nhưng là, hắn cho tới bây giờ đều không có chạm qua ngươi. Muốn biết ta cùng hắn có quan hệ hệ gì sao?” Hắn cười xấu xa: “Rất đơn giản….”
Hắn đến gần lỗ tai của nàng: “Nhưng ta không nói cho ngươi.”
“Hứ, đồ thần kinh.”
“Chơi cùng ta, ta sẽ nói cho ngươi.” Hắn cười xấu xa nói.
“Chơi cái đầu ngươi! Các ngươi rốt cuộc là như thế nào? Ngươi có nói hay ko?”
“Chơi cùng ta, ta sẽ nói cho ngươi.”
“Ngươi bao nhiêu tuổi rồi còn chơi cái trò này, nhàm chán không ko có chuyện làm sao?” Nàng trở mình cái xem thường, trừng mắt nhìn hắn.
Hắn hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng: “Theo ta. . . . . .”
“Không cần. . . . . .”
( tình tiết tiếp theo tự mình tưởng tượng. . . . . . )
Kỳ quái chính là, Phó Vân Nhược chung quy cảm thấy hình như có người nhìn chằm chằm vào nàng. Nàng quay đầu lại.
“Có người. . . . . .”
“đâu có, chúng ta ngoạn phu thê….”
Nhưng mà, nàng thật sự cảm giác, có người đang nhìn.
Vân Nhược nhất thời cũng quên hỏi, rốt cuộc hắn cùng Nam Cung Hân là như thế nào.
Thẳng đến sáng sớm hôm sau, nàng tỉnh táo lại: “Uy , Nam Cung Dạ, tỉnh tỉnh, ngươi còn chưa nói cho ta biết rốt cuộc ngươi cùng Nam Cung Hân là quan hệ gì.” Nàng dùng sức đẩy đẩy hắn.
“A, ngươi. . . . . .” Nam nhân trước mặt tỉnh táo lại, trên khuôn mặt đã rút đi vẻ tà mị cũng mê hoặc đêm qua, hoàn toàn thanh dật cùng hoảng loạn. “Vân Nhược. . . . . . Ta. . . . . .”
Phó trừng mắt nhìn hắn,người trước mặt hình như là Nam Cung Hân a.
Nàng giật giật, thấy trên mặt hắn mang theo màu đỏ tươi, tựa hồ có chút ngượng ngùng.
“Thực xin lỗi, Vân Nhược, ta, ta nghĩ. . . . . .” Hắn nuốt nuốt nước miếng, tựa hồ cố nén tâm tình của mình. “Hắn không ngủ đến sáng sớm, ta không biết. . . . . . Thực xin lỗi. . . . . .”
Hắn là Nam Cung Hân, hắn. . . . . .Phó Vân Nhược bị một trận kinh ngạc, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì.
Chẳng lẽ hắn là Nam Cung Dạ cũng là Nam Cung Hân? Bằng không, lời hắn vừa nói là có ý gì chứ? Hóa ra hai bọn hắn là cùng một người!
Nhân cách phân liệt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...