Hắn ung dung nhìn nàng: “Duệ Vương phi, nếu ngươi cung cấp tin tức ko có lợi, trẫm. . . . . .”
” Vậy Hoàng Thượng, ngài cứ trị tội nô tì!” Nàng rõ ràng lưu loát thay hắn nói.
Nam Cung Úc không thèm nói lại, mà như có suy nghĩ đánh giá nàng.
Đợi cho Tạ Đào tiến vào ngự thư phòng, nhìn thấy Phó Vân Nhược, hắn có chút kinh ngạc: “Bệ hạ, không biết triệu thần có chuyện gì? Duệ Vương phi cũng ở đây?”
“Duệ Vương phi muốn cung cấp cho trẫm một ít tin tức.” Nam Cung Úc nhìn phía nàng, mâu quang mang theo tia hứng thú: “Duệ Vương phi, tin đó là gì?”
Phó Vân Nhược từ trong tay áo xuất ra một phong thư, “Bệ hạ, nô tì muốn tham tấu quốc sư Tạ Đào thông đồng với địch phản quốc!”
“Cái gì, cựu thần làm sao thông đồng với địch phản quốc ? Vương phi ngươi không cần ngậm máu phun người!” Tạ Đào căm giận kêu lên.
Nam Cung Úc nhìn hắn một cái, hắn nhất thời không nói gì nữa.
“Nô tì nếu dám đến gặp mặt bệ hạ, tự nhiên là có chứng cớ, có chuẩn bị sẵn.” Phó Vân Nhược cười nói: “Phong thư trong tay ta là căn cứ chính xác việc quốc sư thông đồng với địch phản quốc, thỉnh bệ hạ ngự lãm!”
Một tên thái giám đem thư của nàng trình lên.
Nam Cung Úc mở ra xem hết, đem thư ném cho Tạ Đào: “Tự ngươi nhìn đi.”
Tạ Đào tập trung nhìn vào, nhất thời biến sắc.
Chữ trong thư cùng chữ hắn giống nhau như đúc, thậm chí cuối cùng con dấu để kí tên đều là con dấu hắn ngày thường dùng!
Nhưng thư này cũng không phải hắn viết .”Đây không phải thư cựu thần viết! Hoàng Thượng, thư này là giả.”
Phó Vân Nhược cười lạnh: “Thư này là giả? Tạ quốc sư, trên thư có viết ngài cùng nước láng giềng cấu kết, dùng mưu ly gián huynh đệ Bệ hạ cùng Duệ thân vương, cùng nguy hại tới xã tắc, dĩ nhiên ko thể cho ai biết mục đích của ngươi. Chữ viết cùng con dấu này có phải của ngươi hay không? Sao có thể là giả?”
Tạ Đào đúng là một lão hồ li, rất nhanh đã trở mặt lại như thường: “Vương phi, thư là thật, thế nhưng chữ ko phải ta viết. Thư cũng có thể giả tạo, không phải sao?”
“Cái này thì thật quái lạ. Nếu Thái Sư cũng biết thư có thể giả tạo, vì sao ngươi lại dám chắc thư của Vương gia là thật. Muốn giả một phong thư chỉ cần đến nam thành tìm một người có chuyên môn, bất quá chỉ cần một lượng bạc có thể giả tạo nên. Nếu nói lá thư của Vương gia là thật, quốc sư cũng là thừa nhận phong thư ngài theo địch phản quốc là thật? Nếu như vậy, ta đây cũng không thể nói gì hơn, hết thảy còn thỉnh Hoàng Thượng định đoạt.”
Tạ Đào nhất thời nghẹn lời, hắn không nghĩ tới Phó Vân Nhược sẽ dùng cách gậy ông đập lưng ông này. Nếu hắn nói thư này là giả, nàng sẽ nói là thư của Nam Cung Hân cũng là giả, nếu hắn nói là thực, không phải là tự tìm đường chết sao?
“Tạ Đào,thư của Duệ thân vương ngươi xác định là thật hay là giả?” Nam Cung Úc hỏi.
Tạ Đào nói quanh co nói: “Cựu thần cũng ko cách nào xác định là thật hay là giả, thư này là do môn sinh của thần dâng lên, cựu thần cũng không rõ ràng tình hình thực tế.” Hắn đem đổ hết thảy không còn một mảnh.
Nam Cung Úc hừ nhẹ một tiếng, Tạ Đào trong lòng run sợ nhìn hoàng đế: “Không biết là thực hay là giả mà ngươi dám dùng để vu hãm hoàng đệ? Tạ Đào, ngươi thật to gan!”
Phó Vân Nhược đứng xem kịch vui, dường như bọn họ một người xướng mặt đỏ, một người vai phản diện. Nghĩ thầm trong lòng, lúc trước nếu không phải hoàng đế ngươi bày mưu đặt kế, thì một quốc sư lại dám tùy tiện vu hãm hoàng thân quốc thích sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...