Vân Nhược Hoàng Hậu

“Hoàng Thượng, Duệ Vương phi cầu kiến, nói muốn gặp mặt Thánh Thượng.” Chấp bút thái giám Cao Toàn cầm phong tấu chương thấp giọng nói.
“Duệ Vương phi?” Hoàng đế đang cúi đầu phê duyệt tấu chương vẫn chưa ngẩng lên: “Nếu muốn cầu xin thương tình thì ko tiếp .”
“Hoàng Thượng, Vương phi nói nàng có tin tức quan trọng.” Cao Toàn đã nhận ít bạc của Phó Vân Nhược, vì thế hết sức làm cho hoàng đế đồng ý gặp mặt nàng
“Tin tức?” Nam Cung Úc dừng lại suy nghĩ một chút: “Tuyên nàng yết kiến.”
“Dạ, nô tài đi tuyên.” Cao Toàn lập tức rời khỏi ngự thư phòng, đến bên ngoài truyền chỉ, kêu người dẫn Phó Vân Nhược đến.
Đây là lần đầu tiên Phó Vân Nhược tiến cung.
Cung điện nguy nga uốn lượn liên miên, nhìn không thấy cuối, bức tường cao cao ngăn cách hoàng cung và hoàng thành giống như một cái nhà giam lớn hơn là thành trì.

Như một cái lồng chim bằng vàng, thật sự làm cho người ta cảm thấy bị đè nén.
“Duệ Vương phi, ta đưa người đến nơi này, sau khi đi vào bản thân ngươi phải chú ý, chớ có chọc vạn tuế gia tức giận.” Cao Toàn cẩn thận phân phó .
Phó Vân Nhược mỉm cười, cách khăn lụa kín đáo đưa cho hắn một cực phẩm Lam Điền tử ngọc: “Công công lo lắng .”
Đôi bên trong lòng đều biết rõ ràng, cũng không hề khách khí.
Bước vào ngự thư phòng, nàng quỳ rạp xuống đất: “Nô tì tham kiếm Hoàng Thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”
“Bình thân.” Nam Cung Úc ánh mắt vẫn đặt trên bản tấu chương, tùy ý liếc nàng một cái. Hắn biết Phó Vân Nhược. Phó Vân Nhược là nổi tiếng đại mỹ nhân, không người nào là không biết, sau lại gả cho Duệ thân vương Nam Cung Hân, càng truyền lưu một đoạn giai thoại.
“Nếu là nói hộ cho Nam Cung Hân thì thôi đi. Trẫm ý đã quyết, Duệ Vương phi không cần nói thêm nữa.” Hắn lãnh đạm nói.

“Nô tì hôm nay không phải nói chuyện tình cảm mà là vì triều đình mà trừ hại.”
Nam Cung Úc nâng mâu, có chút ngoài ý muốn, “Trừ hại?”
Nàng mỉm cười: “Đúng vậy, đúng là vì bệ hạ mà trừ hại .” Đến lúc này nàng mới nhìn rõ khuôn mặt Nam Cung Úc. Nam Cung Úc cùng Nam Cung Hân có vài phần tương tự, nhưng khuôn mặt hắn góc cạnh rõ ràng hơn, mơ hồ lộ ra một cỗ khí phách vương giả, long mục sáng ngời hữu thần, mang theo một khí khái ko giận mà uy. Hắn bạc môi nhếch lên thành đường cong kiên cường không có nửa điểm nhu hòa, lãnh túc mà khiếp người. Khi ánh mắt hắn nhìn thẳng ai, sẽ làm cho người ta không tự chủ được mà quỳ rạp xuống chân hắn.
Quả nhiên, đế vương đúng là khác biệt.
Nàng ở trong lòng đánh giá khả năng hắn sẽ đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
“Nha? Trẫm thật ra rất ngạc nhiên, ngươi nói hại, là cái gì?” Hắn long mục nhìn thẳng nàng, ánh mắt sắc bén giống như tên. Nhưng Phó Vân Nhược cũng không sợ, mà là nhìn thẳng hắn. Nàng ngẩng đầu ưỡn ngực, trung khí mười phần nói: “Hoàng Thượng, thỉnh ngài truyền Tạ Đào Tạ Thái Sư đến đây, chuyện này cũng có liên quan tới hắn”
Nam Cung Úc cười nhẹ một tiếng, nụ cười lại chưa từng tới đáy mắt.”Ngươi có chứng cớ gì?”
“Bệ hạ, thỉnh truyền Thái Sư!” Nàng vẫn chưa trả lời câu hỏi của hắn.
Nam Cung Úc mâu quang hiện lên một tia lãnh, nắm chặt bút lông trên tay. Hắn tựa hồ có chút tức giận, nhưng ngay sau đó đã dấu đi cảm xúc này. “Người đâu, truyền Tạ Đào yết kiến!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui