Edit: Phong tỷ tỷ Beta: ngậm hồ lô đi dạo phố
Hắc y nhân trên cao nghe vậy liền huýt sáo, lập tức có người đánh một chiếc xe ngựa bề ngoài giản dị tự nhiên chạy vào trong ngõ.
Hắn nhảy xuống, bước lên xe ngựa.
Phó Vân Nhược cũng hợp tác lên theo hắn
Bọn người này, có kế hoạch, có bố trí, có đường lui, mục đích đằng sau tất nhiên không hề đơn giản.
Xe ngựa chuyển bánh, đám Hắc y nhân cũng nháy mắt rời đi.
“Chủ tử của ngươi rốt cuộc là ai? gióng trống khua chiêng đi ‘thỉnh’ ta như vậy, là vì cái gì?” Nàng trừng mắt với Hắc y nhân, nhìn gần, sao càng cảm thấy ánh mắt này hình như quen quen thì phải?
Hắc y nhân kia không nói chuyện, chỉ lấy một ánh mắt kỳ quái nhìn chằm chằm nàng, làm cho nàng càng cảm thấy quái dị. “Ngươi là. . . . . .”
“Nhược Nhược, là ta!” Hắc y nhân tháo khăn che mặt, hé ra trước mặt nàng gương mặt tuấn mỹ vô cùng.
“Ca ca?” Phó Vân Nhược khẽ gọi một tiếng, tức giận đưa tay bóp cổ hắn: “Hóa ra là ngươi a!”
Tức chết nàng, người này cư nhiên tự mình dẫn người đến uy hiếp nàng! cái loại chủ ý thối nát này cũng chỉ có hắn nghĩ ra!
Phó Quân thấy nàng tức giận liền trừng mắt, ôm cổ nàng: “Nhược Nhược, ta không thể để ngươi di chịu chết. Nam Cung Hân xong rồi, là Hoàng thượng muốn hắn chết, chẳng lẽ ngươi còn muốn cùng hắn chôn chung một chỗ?”
Vân Nhược đẩy ra hắn, tức giận xoay người xem thường: “Ai nói ta muốn chết chung cùng hắn? Ta sẽ cứu hắn.”
“Hoàng Thượng muốn giết hắn, ngươi làm sao mà cứu được?” Phó Quân ánh mắt có chút u ám bất định, hắn bỗng nhiên gầm nhẹ: “Ngươi thương hắn như vậy sao?”
Ách, khẩu khí người này ko bình thường.
Thấy nàng không trả lời, hắn càng tưởng nàng cam chịu, sắc mặt còn hơn cả khó coi: “Hắn đối xử với ngươi như vậy ngươi còn thương hắn? Nhược Nhược, ta… ta biết ngươi giận ta đúng ko? Lúc trước ta ko nên gả ngươi cho hắn, kết quả để cho hắn sau này hành hạ ngươi. Nhược Nhược, là lỗi của ta, ngươi tha thứ cho ta đc ko? Chúng ta cùng nhau về nhà đi.”
Nói xong, hắn thê lương nhìn nàng, mâu quang lộ ra nhàn nhạt đau thương.
Phó Vân Nhược nhíu mày, “Ca ca, ta không có giận ngươi. Ko có chuyện ta yêu hắn hay ko yêu hắn, mà ta chỉ muốn cứu hắn, đơn giản như vậy thôi.”
Phó Quân ôm lấy eo nhỏ, kề sát khuôn mặt nàng. Hơi thở hắn phả trên mặt nàng, ấm áp mang theo sự dồn dập: “Nhược Nhược…” Môi hắn, bỗng nhiên hôn lên môi nàng!
Phó Vân Nhược ngẩn ra, chỉ trố mắt ra một lúc sau đó nàng một phen đẩy hắn ra: “Ngươi điên rồi sao, ta là muội muội của ngươi!”
Phó Quân điên cuồng mà nhìn chằm chằm nàng: “Chúng ta không phải là huynh muội, không phải sao? Nhược Nhược, ta còn muốn hỏi ngươi, vì sao ngươi đột nhiên có một ít công phu phòng thân ? Ngươi vì sao đột nhiên thay đổi? Ngươi ngay cả việc ko phải nữ nhi của cha ta đều đã quên?”
YD~, vì sao có chuyện thất loạn bát nháo như vậy a?
“Con người chung quy đều sẽ thay đổi!” Nàng liếc hắn một cái: “Ta hiện tại không có giải thích chuyện công phu với ngươi, ta muốn cứu Nam Cung Hân, không cần biết ngươi đồng ý hay không đồng ý”
Ánh mắt Phó Quân tối sầm lại, như có suy nghĩ nhìn nàng. Xe ngựa dừng một chút, trực tiếp từ cửa chính chạy nhanh vào trong Tướng phủ.
Đợi cho Phó Vân Nhược cùng Phó Quân xuống xe, là chính sảnh của Tướng phủ. Phó Vân Nhược bước vào chính sảnh, nhất thời bị một câu đối chúc thọ trên tường hấp dẫn.
“Đây là quốc sư Tạ Đào tặng?” Nàng nhãn tình sáng lên. “Đúng, trước đó vài ngày là đại thọ của phụ thân, hắn đưa tới.”
“Thật tốt quá, trong phủ còn thứ gì khác do hắn viết hay ko?” “Còn có tranh chữ của hắn. Ngươi muốn những thứ này để làm gì?”
Vân Nhược nhíu mày, thần bí nói : “Ta muốn dùng nó cứu Nam Cung Hân.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...