Vân Nhược Hoàng Hậu
edit: Phong tỷ tỷ Beta: ăn hồ lô ngắm soái ca
Cỗ kiệu rời khỏi Tông Nhân phủ hướng Duệ thân vương phủ mà đi. Phó Vân Nhược ngồi trong kiệu vạch kế hoạch tiếp theo. Hiện tại muốn cứu Nam Cung Hân thì cần phải bác bỏ cái căn cứ ko có sức thuyết phục kia. Đầu tiên sẽ…
Uỳnh một tiếng, cỗ kiệu bỗng nhiên rơi xuống đất, Phó Vân Nhược đang ko hiểu chuyện gì thì nghe thấy bên ngoài truyền đến một trận đánh nhau.
”Là Duệ Vương phi sao?” Một thanh âm cố ý đè thấp ở ngoài kiệu vang lên.
“Ai?” Phó Vân Nhược lập tức toàn thân nắm chặt, tư thế chuẩn bị chiến đấu.Nên nhớ rằng nàng đã tập qua Không Thủ đạo cùng Tiệt Quyền Đạo, công phu vật lộn cũng ko hề yếu kém.
Vừa dứt lời một đôi tay lập tức xốc màn kiệu lên, đó là một Hắc y nhân che mặt.
Mà giờ phút này, bên ngoài, Ngự Lâm quân đang cùng một đám Hắc y nhân đánh nhau!
Đã xảy ra chuyện!
Hắc y nhân kia đang định đưa tay bắt nàng thì Phó Vân Nhược đã nhanh tay bắt được tay hắn trước, mượn lực một cước hướng hắn đá tới, nhảy ra khỏi nhuyễn kiệu.
Hắc y nhân “Nha” một tiếng, tựa hồ không nghĩ tới nàng có thân thủ như thế.
Nàng ko quản được nhiều như vậy, lập tức chạy đi bỏ chạy.
Tình thế trước mắt vô cùng bất thường, mặc kệ Ngự Lâm quân có địch lại bọn Hắc y nhân này hay ko, nàng trước hết phải chạy trối chết.
Nàng cũng không cần cao thượng, cái mạng nhỏ này quan trọng hơn.
Phó vân Nhược từng đoạt giải chạy trăm mét nhanh nhất, thế nhưng cái thân thể tiểu thư bình thường ko rèn luyện này so với thân thể mềm dẻo khỏe mạnh của nàng trước đây kém xa, chạy ko bao lâu liền thở hồng hộc.
Mắt thấy phía trước một ngõ nhỏ, nàng trực tiếp chui vào, dự định trước tiên tìm một chỗ ẩn nấp.
Mà phía trước có một nhà trọ, chính là nơi tốt nhất để ấn náu.
Hắc y nhân kia hình như đã mất dấu nàng.
Nghĩ như vậy, nàng nhẹ nhàng thở ra. Cổ đại này ko có súng lục cùng những đồ công nghệ cao, sức vật lộn của nàng bất luận thế nào cũng kém khinh công nội công.
Ngay khi còn cách nhà trọ vài bước chân thì bỗng nhiên từ tưởng nhảy xuống vào tên Hắc y nhân, trước sau đem vây xung quanh nàng.
Phó Vân Nhược thấp giọng rủa một tiếng không hay ho, lập tức nhanh nhẹn triển khai tư thế chiến đấu.
Nàng không xác định chính mình có hạ được bọn cao thủ này ko hay.
“Vương phi, ngài không cần lại phí sức lực mà đi theo chúng ta một chuyến đi. Chúng ta ko có ý thương tổn ngươi, chỉ là mời ngươi đi đến một nơi an toàn.” Một Hắc y nhân trong đám kêu lên.
“Ai phái các ngươi đến?” Chẳng lẽ là Hoàng đế?
“Chờ Vương phi nhìn thấy người đó thì sẽ rõ.” Người nọ cũng không lộ ra nửa điểm.
Phó Vân Nhược hừ một tiếng: “Ai biết nơi kia có an toàn hay không, chẳng lẽ Diêm Vương điện cũng phải đi sao.” Nàng cũng không có hứng thú cùng Diêm Vương chơi cờ.
“Ngươi phải đi.” Một đạo thanh âm trên không truyền đến,
nàng hướng mắt lên nhìn, chính là Hắc y nhân lúc trước vén kiệu của nàng. Hắn đứng ở mái hiên, một tay cầm cung tiễn: “Vương phi, ngài vẫn nên theo chúng ta đi đi.”
Dâm đãng!
Hắn hiện tại trên cao nhìn xuống, nàng mà chạy thì thì trừ phi không muốn sống nữa.
Phó vân Nhược phán đoán ý đồ của bọn Hắc y nhân. Những người này nếu thực sự muốn giết nàng, căn bản ko cần phí sức lực, chỉ một mũi tên là có thể. Nhưng bọn họ “tận tình khuyên bảo” nàng đi theo bọn họ như vậy, ko giống như sẽ bất lợi đối với nàng.
Nghĩ như vậy, nàng cũng đành phải mạo hiểm thử một lần: “Được, ta đi cùng các ngươi”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...