Vạn Nhân Mê Sau Khi Chết Toàn Bộ Đều Hỏa Táng


Thấy Lâm Hiểu Đông không nói lời nào, Cố Hi xoa xoa huyệt thái dương, chịu đựng cơn nóng trong người, nói với tài xế ngồi đối diện phía trước:
“Lái xe đi.”
Hắn đổi ý.

“Từ bây giờ đến Tết còn bao nhiêu ngày nữa?”
Một lát sau, đột nhiên Cố Hi hỏi một câu không thể giải thích được.

Tài xế vừa lái xe vừa trả lời: “136 ngày.

Có chuyện gì vậy, Cố tổng?”
“Không có gì.” Cố Hi bình tĩnh nói, “Hơn một trăm ngày, đủ để Vương gia làm tang lễ.”
Nói xong, ánh mắt của người đàn ông liếc qua, Lâm Hiểu Đông sắc mặt không đổi, giống như bản thân là một người điếc.

Cậu không nghe thấy gì hết.

Giữa đêm khuya, chiếc oto chạy ra khỏi hầm gửi xe, lao nhanh trên con đường không một bóng người.

Tiếng còi tàu từ xa vọng lại, thấy Cố Hi chuyển động chậm chạp, Lâm Hiểu Đông nổi lên cơn buồn ngủ, cậu mơ mơ màng màng mà dựa người vào cửa xe, buồn ngủ mà ngáp một cái, chờ lấy lại tinh thần, liền phát hiện vách ngăn xe không biết từ khi nào đã bị đẩy xuống.

Rất nhanh, Lâm Hiểu Đông lập tức tỉnh táo, ngồi thẳng dậy.

“Cố…… Cố tổng?”
Trong bóng tối, cậu chỉ có thể thấy rõ sườn mặt của người đàn ông qua ánh sáng của đèn đường.

Trong không gian khép kín sẽ làm phóng đại nỗi sợ hãi của con người, nhưng ngoài nỗi sợ hãi ra, còn có một loại mong muốn/dục vọng mịt mờ, không thể diễn tả được thành lời đang ấp ủ chậm rãi lên men.

Cố Hi giọng khàn khàn nói: “Lại đây.”
Lâm Hiểu Đông căng thẳng, dính chặt vào cửa xe.

“Đừng để tôi nói lại lần thứ hai.” đôi mắt người đàn ông trầm xuống, giọng điệu không thể chống cự.

Lâm Hiểu Đông cúi đầu, nhích mông từng chút một, ngồi ở bên cạnh hắn.

Vẻ mặt vẫn như cũ, thập phần không tình nguyện.

Hệ thống: “Nghẹn chết mất, ta không thể nhịn được nữa.”
Lâm Hiểu Đông: “Vì sao, căn bản cảm giác trải qua nghi lễ cưỡng bách play vẫn rất cần thiết.”
Hệ thống: “…………”
“Em đã từng làm chuyện đó với đàn ông bao giờ chưa,” Cố Hi dùng ngón tay nâng cằm Lâm Hiểu Đông lên, trầm giọng hỏi, “Lần đầu tiên sao?”
Trong không gian tối tăm, mùi hương nhàn nhạt lạnh lẽo giống như giây leo nhỏ quấn quanh người Lâm Hiểu Đông, khi nhìn sát khuôn mặt đẹp trai này, cổ họng cậu có chút thắt lại, cũng không biết là đang nghĩ gì, cậu liền lắc đầu.


Cố Hi trầm mặc vài giây, biểu cảm không thay đổi nhiều.

Chỉ bình tĩnh nói: “Cũng tốt.

Vậy thì tôi cũng không cần phải kiềm chế.”
……
…………
Chuyện xảy ra tiếp theo, cả đời này Lâm Hiểu Đông cũng không muốn nhớ lại.

Tuy rằng cũng không phải là không sướng, nhưng ……
Lâm Hiểu Đông: “Ta là não / tàn.”
Hệ thống: “Ta cũng thấy giống.”
Bởi vì màn dạo đầu không đủ hơn nữa quá trình lại rất thô bạo, nên cậu đã nằm trong phòng của Cố Hi suốt ba ngày liền.

“Ngươi cho rằng về sau hắn có phát hiện hay không?” Lâm Hiểu Đông ở trên giường nằm yên hỏi hệ thống, “Ta có cảm giác hình như hắn biết rồi, nếu không vì sao lại xin lỗi ta.”
Hệ thống: “Cũng có thể là do ngài la hét quá lớn?”
Lâm Hiểu Đông mặt già đỏ lên.

Đây không phải vì có cảm giác sướng hay sao?
Một lát sau, cậu ôm gối lật người ở trên giường, chỉ lộ ra hai mắt u oán nhìn chằm chằm vào thẻ ngân hàng đang để trên đầu giường.

Bên trong là ba vạn tệ, Cố Hi không đưa cho cậu quá nhiều tiền, mà chỉ để Lâm Hiểu Đông ngốc ở đây nghỉ ngơi cho thật tốt, muốn rời đi lúc nào cũng được.

Chắc là cảm thấy một đêm tình không đáng giá đây mà.

“Thống à,” Cậu ưu thương hỏi, “Hiện tại ta đang trở thành thế thân được Cố Hi bao nuôi sao?”
Hệ thống ôn nhu mà ở trên không trung xoa đầu cậu giống như đang vuốt ve chú chó của mình, sổ tay hướng dẫn nói rằng điều này có thể làm giảm áp lực tinh thần của kí chủ một cách hiệu quả: “Không phải, cục cưng à, chúng ta chỉ ăn, mặc, sử dụng hắn mà thôi, làm sao có thể gọi là bao nuôi chứ, đây gọi là cái len của chủ nghĩa tư bản*.”
* Cái len của chủ nghĩa tư bản (薅资本主义羊毛): Khó giải thích kỹ được.

Nhưng có thể hiểu đại khái là: lợi dụng các thói quen của người khác để kiếm tiền từ họ.

Lâm Hiểu Đông nghĩ nghĩ, lại vui vẻ: “Ta cảm thấy ngươi nói rất có lý.”
Hệ thống thở dài.

May mắn thay, ký chủ này là một kẻ ngốc.

Dưới sự an ủi của hệ thống, Lâm Hiểu Đông vui vẻ trở lại.

Sau khi vết sẹo đã khỏi, quên đi cơn đau, cậu lập tức dùng số tiền nhận được để mua cho mình một bữa ăn thịnh soạn: bào ngư Úc, rồng phật nhảy tường..., Trải nghiệm niềm vui sướng ngắn ngủi khi tiêu tiền như nước.

Không chỉ có thế, cậu còn cầm tiền đi đến tiệm cắt tóc làm một kiểu tóc khác.


Dù sao tiền đã kiếm đủ rồi, cũng không cần phải đi ra ngoài cùng người ta đòi nợ thuê nữa, Lâm Hiểu Đông dứt khoát nhuộm lại tóc thành màu đen.

Đừng nói đến người khác khi nhìn thấy một đầu tóc xanh vàng này, ngay cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy đau mắt.

Không biết lúc trước Cố Hi làm như thế nào mà có thể chấp nhận được.

“Ngài sa đọa rồi.” Hệ thống nói.

“Ta không có sa đọa,” Lâm Hiểu Đông nhìn thanh niên có đôi má phúng phính trong gương, nghiêm túc mà nói, “Ta chỉ hạnh phúc quá mà thôi.”
Trong khoảng thời gian đó, cậu lại bắt gặp Trịnh Lập ở trên đường, người đàn ông trừng mắt nhìn cậu, đôi mắt đầy căm hận và sợ hãi, có lẽ hắn nghĩ vì Lâm Hiểu Đông nịnh bợ Cố Hi thành công, nên lập tức tới tìm hắn trả thù.

Lâm Hiểu Đông vừa định đi qua gọi hắn, kết quả tên kia thấy cậu giống như thấy quỷ, so với con thỏ còn chạy nhanh hơn.

“Với biểu hiện của kẻ ngốc này, ta đành phải ở trong phòng Cố Hi thêm một vài ngày nữa mới được,” bị coi là họa quốc yêu phi - Lâm Hiểu Đông mừng rỡ, miệng nhếch lên thề thốt hứa hẹn với hệ thống, “Chờ Lâm Hạ Miên thi xong, ta sẽ rời đi, thật đó!”
Hệ thống: “…………”
Nó có dự cảm xấu, lần này Lâm Hiểu Đông sẽ bị đè một lần nữa.

Sự thật chứng minh, dự cảm của hệ thống không sai.

Lâm Hiểu Đông nghĩ rằng Cố Hi sẽ không quay lại, nhưng không ngờ một tuần sau người đàn ông đó lại đến.

Nghe thấy tiếng Lâm Hiểu Đông cộp cộp cộp chạy xuống lầu, nhìn người đàn ông đang cau mày đứng ở cửa, trên người đầy mùi rượu, cậu có chút hụt hẫng, nhưng lại cẩn thận mà đi đến trước mặt hắn, hỏi: “Cố tổng, ngươi…… Không sao chứ?”
Cố Hi cũng không biết chính mình đã uống bao nhiêu, người đàn ông đứng lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, cuối cùng ánh mắt dừng trên mái tóc vừa mới nhuộm đen của Lâm Tiểu Đông.

“Lâm Hạ Miên?” Hắn theo bản năng hỏi.

Lâm Hiểu Đông sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng, Cố Hi đột nhiên kéo cà vạt ra, bước đến trước mặt cậu, một tay ôm cậu lên.

“Đợi đã…… Cố Hi, thả ta ra!”
Lâm Hiểu Đông hoảng sợ, dùng sức đánh vào lưng người đàn ông: “Ngươi say rồi, ta không phải Lâm Hạ…… ưm ưm ưm……”
Cố Hi trực tiếp ném cậu lên trên ghế sô pha, sau đó chính mình đè lên, thô bạo cởi áo khiến nút áo rơi đầy xuống đất.

“Im lặng,” đôi mắt Cố Hi âm u như thể mưa gió đang ập đến, cơn tức giận tàn bạo không có nơi nào để trút bị đè nén trong giọng nói khàn khàn, “Đêm nay em chỉ cần khóc là được.”
Nói xong, hắn mặc kệ thanh niên dưới thân đang phản kháng, cúi đầu ngăn chặn đôi môi vừa định mở ra của Lâm Hiểu Đông.

Hệ thống nóng lòng muốn thử: “Có cần giúp đỡ không? Ta có thể phóng điện ra giật hắn.”
Lâm Hiểu Đông “Liều mạng” giãy giụa, dù rất bận rộn nhưng vẫn chờ mong hỏi một câu: “Có thể khống chế tăng giảm luồng điện không?”
Hệ thống một chút cũng không muốn hiểu: “…… Fuck!”

Ngày hôm sau, Cố Hi dậy rất sớm.

Hắn ôm cái đầu đau như muốn nứt ra của mình, mở mắt nhìn chằm chằm sàn nhà trong phòng khách hai giây, sau đó ánh mắt đột nhiên sững lại khi thấy thanh niên đang nằm cuộn tròn ở bên cạnh mình.

Lâm Hiểu Đông ngủ không ngon.

Những giọt nước mắt vương trên khoé mắt cậu vẫn chưa khô, môi cũng bị mút đến sưng tấy, có vẻ như bị động tác ngồi dậy của Cố Hi đánh thức, khiến đứa trẻ cố gắng nâng mí mắt lên, nhưng không thể tỉnh lại bởi vì quá buồn ngủ, cuối cùng chỉ có thể từ trong mũi phát ra tiếng hừ nhẹ ủy khuất.

Cố Hi cúi đầu nhìn cậu trong chốc lát, ký ức sau khi uống say cuối cùng cũng nhớ lại một chút.

Cảm xúc trong công việc không thể ảnh hưởng đến cuộc sống, huống chi chuyện này vốn dĩ là vấn đề của một mình hắn, Lâm Hiểu Đông vô tội.

Là hắn đã phá vỡ nguyên tắc trước.

Cố Hi mín chặt môi, chậm rãi rút cánh tay đang ở dưới cổ Lâm Hiểu Đông ra, cúi người nhẹ nhàng mà ôm cậu lên lầu, đắp chăn cho cậu.

Có vẻ nặng hơn so với lúc trước một chút, hắn cảm nhận sức nặng trên cánh tay của mình, cầm lòng không được mà thầm nghĩ.

Nhưng vẫn quá gầy.

Mặc dù động tĩnh lớn như vậy, nhưng đứa trẻ trên giường vẫn luôn nhắm chặt hai mắt, xem ra cậu thật sự rất mệt mỏi.

Người đàn ông ngồi bên giường một lúc, thấy Lâm Hiểu Đông nhíu nhíu mày, trở mình, tựa hồ sắp tỉnh dậy.

Đột nhiên Cố Hi không biết phải đối mặt với cậu như thế nào.

Hắn đứng dậy định rời đi, nhưng sau đó lại dừng trước cửa phòng ngủ một lúc.

Cuối cùng vẫn là quay lại, giúp Lâm Hiểu Đông rót một cốc nước mới rời đi.

[Ting, Mảnh thẻ người tốt +1.]
[Ting, thẻ người tốt của thế giới này đã thu thập được hơn một nửa, xin hãy lựa chọn một nhân vật chính, để mở ra tiểu sử của nhân vật.]
Lâm Hiểu Đông nằm ở trên giường chậm rãi mở to mắt.

Trong phòng không có một bóng người, Cố Hi đã rời đi.

“Hệ thống, ta……”
Thẳng đến khi mở miệng nói chuyện, Lâm Hiểu Đông mới phát hiện ra cổ họng của cậu tạm thời không thể phát ra tiếng.

Hệ thống tỏ vẻ điều này không có gì là đáng ngạc nhiên, tối hôm qua Lâm Hiểu Đông diễn / nghiện, nước mắt của cậu giống như đập Tam Hiệp xả lũ, chảy xuống không ngừng.

Tất cả đều tại Cố Hi gây ra.

Cậu lấy điện thoại dưới gối lên, phát hiện có hai tin nhắn chưa đọc.

Cố Hi: “Tôi gọi cháo cho em rồi, gần đây nhớ ăn thanh đạm một chút, nếu có cần gì thì gọi điện thoại cho tôi.”
Cố Hi: “Xin lỗi.”
“Đây là là lần thứ mấy hắn xin lỗi ta vậy?” Lâm Hiểu Đông có chút buồn cười mà lẩm bẩm.


Cậu muốn kéo hắc lão đại bên cạnh ngo ngoe rục rịch một lúc, nhưng cuối cùng vẫn bị thuyết phục.

“Buổi tối ta sẽ trở về xem tiểu sử của nhân vật,” cậu nói, “Hiện tại ta phải đi ra ngoài một chuyến.”
Hệ thống: “Ngài chuẩn bị đi đâu? Về nhà sao?”
“Về nhà làm gì?” Lâm Hiểu Đông nói, “Tất nhiên là đi đến Vạn Tiêu rồi, ta còn chưa chém thằng cháu Trịnh Lập kia đâu, thừa dịp Cố Hi cảm thấy có lỗi với ta, còn không nhân cơ hội cáo mượn oai hùm một chút? Ngươi có phải cảm thấy ta rất rộng lượng hay không?”
Hệ thống: “…… Ta không cảm thấy vậy, ngài đừng nói nhảm.”
Lâm Hiểu Đông đứng đợi Trịnh Lập ở cửa sau của Vạn Tiêu.

Cậu nắm lấy cổ áo của người đàn ông, trước mặt giám đốc Hồ và các nhân viên bảo vệ, nhặt viên gạch ở trong góc tường lên vỗ vỗ.

Hệ thống:!!!!
“Ngài điên rồi sao?” Nó lớn tiếng nói, “Mau dừng tay, nếu không tổng bộ sẽ dùng điện trừng phạt ngài đó!”
Lâm Hiểu Đông dùng ngón tay cái lau vết máu trên khoé môi dưới của ông ta, nhếch miệng nở nụ cười nói với hệ thống: “Ngươi giật đi.”
Hệ thống: “…………”
Hệ thống: “Ngài biết từ khi nào?”
Lâm Hiểu Đông hừ một tiếng: “Gần đây thái độ của ngươi đối với ta biến hóa không ngừng, cũng không còn nhắc ta mỗi ngày phải làm một người tốt, tuy rằng ta không biết nguyên nhân là gì, nhưng khẳng định tổng bộ đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?”
“…… Đúng vậy,” bị một câu nói vạch trần ra sự thật, hệ thống cũng chỉ có thể miễn cưỡng thừa nhận, “Quả thật đã có một thời gian ta không thể liên lạc được với tổng bộ, nhưng ở bên trong mỗi hệ thống đều được cài đặt chương trình trừng phạt, cho nên chỉ ngoại lệ một lần này thôi, không có lần sau.

Nếu ngài không tuân thủ, ta cũng sẽ không nương tay.”
“Hợp tác vui vẻ.” Lâm Hiểu Đông cười.

Trên thực tế, cậu rất thích cảm giác diễn vai thánh phụ, hơn nữa, có thể không bao giờ tìm được một cái hệ thống thứ hai biết kể chuyện cười nhưng lại nhạt nhẽo như nó.

Trước sự kinh hãi của mọi người, thanh niên một lần nữa vung gạch trong tay lên.

Một cái, hai cái, ba cái……
Trịnh Lập kêu la thảm thiết từ đau đớn đến chết đi sống lại, nhưng không một ai dám đi lên giúp đỡ hắn.

Trong lòng giám đốc Hồ run sợ mà nhìn cậu, hét lên: “Đừng đánh nữa! Đánh nữa sẽ chết người đó!”
Nhưng chân của ông ta giống như bị cắm rễ, không dám nhúc nhích.

Lâm Hiểu Đông chậm rãi đứng dậy, cầm gạch trong tay ném sang một bên, giống như đang vứt rác vậy.

Trịnh Lập bị đánh đến mặt mày toàn là máu, nằm xụi lơ trên mặt đất.

Nhìn thấy vẻ mặt bình tĩnh của cậu sau khi đánh người đến gần như tàn phế, cuối cùng giám đốc Hồ cũng hiểu ra, thanh niên trước mắt này không phải là loại người dễ bắt nạt như bọn họ nghĩ.

Đây chính là một con dã thú ngụy trang thành tiểu bạch thỏ đó!
“Mày, mày...,” Khi xe cứu thương đến khiêng Trịnh Lập đến bệnh viện, hắn giãy giụa nâng cái đầu đầy máu lên, hơi thở thoi thóp mà nhìn chằm chằm cậu nói, “Mày sẽ không…… Khụ khụ, sẽ không có kết cục tốt đâu! Cố Hi chỉ, chỉ tạm thời bị lớp ngụy trang của mày lừa thôi……”
Lâm Hiểu Đông từ trên cao nhìn xuống người đàn ông đang nằm trên cáng, đột nhiên nhếch môi, lộ ra một nụ cười tươi đẹp lại sạch sẽ.

Trong nháy mắt, quả thực thanh niên cực kỳ giống với Lâm Hạ Miên.

Dưới ánh mắt hỗn loạn vừa căm hận vừa sợ hãi của Trịnh Lập, cậu cúi đầu, ôn nhu mà thì thầm bên tai người đàn ông:
“Yên tâm, tao sẽ lừa hắn cả đời.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui