Vạn Nhân Mê Không Dễ Làm


Sau khi tạm biệt tên đầu gấu dính người, Trà Thư về nhà và thấy anh trai đang nấu ăn trong bếp.

Do bố mẹ thường xuyên bận công việc vắng nhà, nên chính anh trai là người nấu những món ăn ngon cho cậu.

Lúc này, Trà Thư vẫn thèm chảy nước miếng khi nhớ đến bữa ăn hồi sáng.
Trà Thư nép người vào lòng ngực Trì Dung Thanh, đôi mắt rạng rỡ chớp chớp liên tục, khi cậu ôm lấy vòng eo của hắn có thể cảm nhận được những múi cơ bụng săn chắc của hắn qua lớp quần áo, "Anh à, em muốn ăn xúc xích sốt kem và sữa bò, đó là sự kết hợp hoàn hảo!"
Trì Dung Thanh thầm cười trong lòng, em trai ngốc dám nói những lời này trước mặt người đang thèm khát cơ thể của mình, chẳng lẽ là muốn mông bự bị dương v*t *** sao?
Hắn buông cái muỗng ra để vuốt ve cặp mông to tròn, sau đó hắn nâng người ​​cậu lên rồi đè cậu vào tường.

Đôi mắt hắn âu yếm nhìn Trà Thư, đưa tay nhẹ nhàng vén tóc mái của cậu lên.
"Lần sau anh sẽ làm."

"Lần sau...!Lần sau là khi nào? Không, anh trai, sáng mai em muốn ăn nữa, món đó ngon lắm." Trà Thư hoàn toàn không nhận ra tư thế kỳ lạ hiện tại của hai người, vì vậy cậu cứ dùng giọng nói mềm mại làm nũng trong bầu không khí mập mờ.

"Anh thật sự hết cách với em, bây giờ anh đi mua xúc xích đây." Đương nhiên, dù không mua thì cũng có sẵn "xúc xích" nhưng phải xem cậu có muốn ăn hay không.

Khuôn mặt của Trà Thư bỗng nhiên đỏ ửng và đôi mắt đen sáng lấp lánh như có muôn vàn ánh sao, cậu hạnh phúc ôm lấy khuôn mặt tuấn tú của hắn rồi hôn lên.

Kế đó, cậu thoăn thoắt chạy đi mang giày thể thao và ngoan ngoãn ngồi đợi hắn.
Cậu ngoan ngoãn nhỉ, nhưng hắn thì muốn *** em trai ngoan từ trên ghế sô pha ra ngoài ban công đến khi hai chân dài thẳng tắp trắng nõn không thể khép lại và thân thể đầy ắp vết hôn đỏ sẫm, khi ấy vệt nước dơ bẩn với những chất lỏng màu trắng sẽ vương vãi khắp mặt đất.

Sau khi mua đủ loại thịt, Trà Thư bất chợt lấy một quả cà tím cong queo trong quầy rau.

Đến khi tính tiền, Trì Dung Thanh chỉ vào quả cà tím và nói: "Quả cà tím này xấu quá, Thư Thư thật sự muốn mua nó hả?"
"Em thấy rất đáng yêu, giống như vầng trăng khuyết." Nói xong, cậu híp đôi mắt to đáng yêu rồi mỉm cười, đôi mắt hoa đào đen láy và sáng ngời càng tỏa ra sức hút khó cưỡng.
"Ồ, chắc nó vui lắm." Người bán hàng mỉm cười, "Của cậu là 5 hào."
"Không cần đưa tiền lẻ." Trà Thư đáp, cầm giỏ đồ chuẩn bị rời đi.
"Chờ một chút!" Người bán hàng gọi một tiếng, chạy đến sạp chọn lựa một quả dưa chuột rồi chạy trở về.
"Cái này cho cậu!" Cô vừa nói vừa đưa cho Trà Thư một quả dưa chuột cong.
"Bây giờ nó có bạn rồi!" Trà Thư đặt quả dưa chuột bên cạnh quả cà tím, cậu và Trì Dung Thanh vui vẻ về nhà.
Hai người cùng nhau ăn bữa tối ngon lành, ăn xong Trà Thư lấy khăn ướt lau miệng.


Lúc đi rửa mặt, cậu nghiêng đầu nói với hắn: "Tối nay em ngủ với anh được không?"
"Thư Thư lớn rồi, ngủ một mình được mà." Trì Dung Thanh giả bộ lạnh lùng rồi từ chối không chút do dự.

Thực ra Trì Dung Thanh sợ mình không kiềm chế được ham muốn sẽ ăn sạch em trai, hơn nữa mỗi khi cậu đưa ra yêu cầu dường như có một ma lực thôi thúc người ta phải đồng ý.

"Nhưng em sợ lắm, hồi nãy em lỡ xem một đoạn video kinh dị nên giờ em không dám ngủ một mình."
"Những lúc ở bên cạnh anh, thì em có thể dựa dẫm vào anh và cảm thấy an toàn tuyệt đối.

Chúng ta có thể dùng hai cái chăn riêng mà, hơn nữa giường lớn như vậy chắc chắn dư sức cho hai người."
Trà Thư cuối cùng cũng thuyết phục được hắn.

"Được rồi." Hắn đáp lại một cách bất lực
Trì Dung Thanh quay đầu lại và thầm thấy buồn cười, em trai ngốc đến mức tưởng rằng ở bên cạnh hắn sẽ được an toàn sao? Không lẽ chờ đến khi mông bị chơi đau mới có một chút phòng bị hả?
"Anh đẹp trai, anh đưa em lên giường được không?" Trà Thư lười biếng nằm trên ghế sô pha, cậu nắm tay Trì Dung Thanh rồi luồn các ngón tay vào khe hở ngón tay của hắn, dùng ánh mắt ngây thơ nhìn chằm chằm vào hắn trong khi môi cong lên theo hình vòng cung đẹp mắt, làn da đỏ hồng mềm mại giống như những bông hoa anh đào được chăm sóc cẩn thận.


"Anh hết cách với em luôn, cậu bé tham lam à." Trì Dung Thanh bế Trà Thư vào lòng và hôn nhẹ lên trán cậu.
Hắn chậm rãi đặt cậu xuống giường rồi đắp chăn bông cho cậu, sau khi tắt đèn hai người chầm chậm nói chuyện phiếm được vài câu thì Trì Dung Thanh nhận ra cậu đã ngủ say.

Trà Thư ngoan ngoãn nằm ngủ thiếp đi, ánh trăng chiếu vào khuôn mặt xinh đẹp bị mái tóc che khuất, cậu nằm nghiêng trên người đắp chiếc chăn bông ngay ngắn.

Em trai quá ngoan ngoãn! Mềm mại chẳng đề phòng gì! Khiến hắn muốn giữ cậu ở bên cạnh mãi mãi.

.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui