Vạn Nhân Mê Hắn Không Làm


"Điện hạ, không được rồi!"
Trời mới sáng sớm, Hạ Thiên Tiếu còn chưa kịp tỉnh ngủ, đã bị âm thanh của Viên Viên đánh thức.

Cậu từ trong mơ tỉnh dậy, còn chưa hoàn toàn tỉnh, lên tiếng: "A?"
"Sang nay vừa có tin tức, Hà Ngọc tự sát!"
Hạ Thiên Tiếu hàm hồ hỏi: "Hà Ngọc là vị nào?"
"Chính là vị tiểu thái giám ở Hình Bộ.

"
Hạ Thiên Tiếu lập tức tỉnh hẳn.

Viên Viên tới gần, đưa cậu kiện áo ngoài, Hạ Thiên Tiếu cũng không mặc vào đã chạy ra bên ngoài chạy, sau đó đột nhiên dừng lại, "Tự sát? Nói cách khác là hắn tự sát? Chuyện khi nào? Rõ ràng ngày hôm qua còn! ! "
"Nghe nói là buổi tối, đợi đến lúc người tuần tra nhìn thấy thì người đã lạnh rồi.

" Viên Viên nói.

Không đúng, trong nguyên tác Hà Ngọc ở trong Hình Bộ ba ngày mới động thủ.

Ngày hôm qua là buổi tối ngày thứ hai, đã động thủ trước một ngày.

Bởi vì hiện tại cậu muốn tra án, Hoàng Thượng đặc cách phê cho cậu tư cách ra vào, bởi vậy Hạ Thiên Tiếu không cần phải đi chờ phê chuẩn, trực tiếp đi vào Hình Bộ.

Nhưng khi đến nơi, Hạ Thiên Tiếu muốn vào xem thi thể Hà Ngọc lại bị ngăn cản.

Lý do từ chối của Hình Bộ là sợ cậu đụng phải thi thể tên nô tài đó, cũng gần như giống lý do sợ Hoàng Thượng nhìn thấy máu.

Hạ Thiên Tiếu biết thi thể nhất định khó coi, nhưng cậu chính là muốn xác nhận một chút.

Cũng không biết là ai phân phó, khi Hạ Thiên Tiếu đang định xông vào nhưng người Hình Bộ vẫn không buông tay và không cho cậu vào, khi hai bên đang giành co, Hạ Thiên Tiếu nghe thấy âm thanh của Yến Quy từ phía sau truyền đến.

"Hình Bộ trọng địa*, có chuyện gì mà ồn ào vậy?"
*trọng địa: nơi trung tâm, quan trọng của Hình Bộ
Hôm qua Yến Quy cũng tới chắc chắc hắn cũng có việc cần xử lí.

Hôm nay hắn mặc một thân thường phục huyền sắc, dáng người cao gầy, so Hạ Thiên Tiếu cao hơn cả nửa cái đầu, đứng ở bên cạnh Hạ Thiên Tiếu, trông như chỉ cần một bàn tay là hắn có thể nâng Hạ Thiên Tiếu lên.

"Tham kiến Lục hoàng tử.

" Hắn giống như lúc này mới thấy Hạ Thiên Tiếu.

Hạ Thiên Tiếu không quan tâm đến hắn, mím chặt môi.

Quan viên kia nói lại sự tình với Yến Quy, đại thể ý tứ là bọn họ khó giải quyết, mong hắn hỗ trợ khuyên nhủ Hạ Thiên Tiếu.

"Việc này thật ra rất dễ giải quyết.


" Yến Quy nói.

Hạ Thiên Tiếu cho rằng hắn theo phe Hình Bộ bên kia.

Dù sao trong nguyên tác, Yến Quy ít khi nói cười, lúc đối với cậu cũng thập phần thô lỗ, ngay cả nguyên chủ cũng không thích hắn.

Nhưng mà giây tiếp theo, Yến Quy lại nói: "Các ngươi cho ngài ấy đi vào, không phải xong rồi?"
Quan viên: "???"
Hạ Thiên Tiếu: "?"
Cái này, liền tạo áp lực cho hai bên.

Quan viên đầu đầy mồ hôi lạnh, hắn nghiến răng nghiền lợi tránh đường.

Hạ Thiên Tiếu không nghĩ tới, lúc cậu say rượu giúp Yến Quy một chút, thế mà còn có thể có chỗ tốt như vậy, này Yến Quy báo ơn cũng quá nhanh đi.

Cảm ơn xong, Hạ Thiên Tiếu liền vội vội vàng đi vào xem thi thể Hà Ngọc.

Là một người lớn lên trong thời đại Hiện đại, đây là lần đầu cậu tiếp xúc với loại chuyện này khó tránh khỏi cảm giác buồn nôn, chân cũng mềm nhũn.

Yến Quy cũng đi theo vào, thấy thế cười khẽ một tiếng.

Bản thân hắn là người bước ra từ thây sơn biển máu, loại trường hợp này, với hắn mà nói còn không được tính là kích thích.

Mặc kệ hắn trào phúng như thế nào, Hạ Thiên Tiếu hỏi: "Nghiệm thi thế nào?"
"Hồi Lục hoàng tử," có tên quan viên bên cạnh nói, "Theo phán đoán của hạ quan, hẳn là thắt cổ tự vẫn mà chết.

"
Lý do thoái thác giống trong nguyên tác.

Hạ Thiên Tiếu nhìn không ra tình trạng miệng vết thương, nhưng cái này cũng không cần đoán, Hà Ngọc xác thật là bị giết, phỏng chừng là do cậu thay đổi cốt truyện nguyên tác, mới dẫn đến việc Hà Ngọc bị giết trước một ngày.

Ngay khi Hạ Thiên Tiếu không tìm thấy gì định chuẩn bị rời đi, bỗng nhiên phát hiện tay phải Hà Ngọc đang nắm chặt thứ gì đó.

Thi thể cứng đến nỗi không tách ra nổi.

Quan viên đang đứng ở bên cạnh, Hạ Thiên Tiếu cũng không tiện động thủ, đúng lúc này, Yến Quy bên cạnh tiến lên nhìn thi thể Hà Ngọc một lát.

Quan viên đang muốn ngăn cản hắn, Yến Quy đã thối lui.

"Mới từng đấy tuổi lại mất đi một mạng, thật đáng tiếc.

"
Đều nói tướng quân đã nhìn quen sinh tử, nhưng vẫn bộc lộ cảm xúc như vậy.

Quan viên lau mồ hôi lạnh trên trán, mỉm cười làm lành nói: "Cũng chính là hắn không muốn sống tiếp, ta cũng không có biện pháp.

"

"Cũng thật là," Yến Quy xoay người, hướng về phía Hạ Thiên Tiếu nói, "Nhìn cũng nhìn rồi, đi thôi, ân nhân?"
Hạ Thiên Tiếu mặt trắng hồng một trận, vẫn là gật đầu.

Thẳng đến đi lúc đi ra ngoài, nội tâm vẫn là không ngăn được áy náy.

Rõ ràng dặn dò qua Hình Bộ trông giữ người cho tốt, cuối cùng vẫn xảy ra chuyện này.

Này có phải là muốn nói, hắn căn bản không thể thay đổi cốt truyện nguyên tác, người đáng chết, mặc kệ dù sớm hay muộn cũng đều phải chết?
Trong khi cậu đang trầm tư, Yến Quy nói: "Cho ngài.

"
Hạ Thiên Tiếu quay đầu, phát hiện là cái túi tiền đang ở trong lồng ngực cậu.

Thì ra là đồ vật cầm trên tay phải!
"Rõ ràng không nhìn được, lại còn một hai phải xem," Yến Quy nhàn nhạt nói, "Hạ quan còn có việc, không tiện phụng bồi, ân nhân.

"
Hạ Thiên Tiếu: "! ! Không cần gọi ta như vậy!"
Đáng tiếc cậu những lời này, cũng không biết Yến Quy có nghe thấy hay không, bởi vì hắn đã cất bước lên ngựa, giá mã rời đi.

Cuối cùng cậu cầm cái túi tiền kia, tính toán hồi cung, trên đường Viên Viên thấy cảm xúc cậu đã hạ xuống, vội vàng trấn an, "Điện hạ, ngài hôm qua ở Hình Bộ đã dùng nhiều bạc như vậy, cũng đã dùng hết toàn lực bảo vệ hắn rồi.

"
Hạ Thiên Tiếu nhắm mắt.

Trong lòng biết Hà Ngọc sẽ bị hại là một chuyện, chân chính đối mặt lại là một chuyện khác, hơn nữa cậu vừa mới thấy thi thể, không phải bởi vì đau xót cho hắn, là người bị giết chết!
Cậu hơi ngẫm lại một chút, lòng cậu liền nặng trĩu.

Túi tiền trong tay có cảm giác mềm mại, Hạ Thiên Tiếu nhìn một lát liền phát hiện ra chuyện gì đó.

Hoa văn trên đó không phải là kiểu dân thường có, nó làm từ một sợi tơ trắng đặc biệt tạo thành.

Hạ Thiên Tiếu đem túi tiền cho Viên Viên, "Ngươi đi tìm người tra xem tút tiền này dùng tơ gì thêu ra, đi nhanh về nhanh.

"
Viên Viên gật gật đầu.

Ước chừng qua buổi trưa, Viên Viên mới vội vàng hồi cung, nguyên chủ Hạ Thiên Tiếu là người không quan tâm đến chuyện bên ngoài, không có nhân công nên tra đồ vật quá sức hơn bình thường nhiều.

Viên Viên nói: "Thần đã nghe được nguồn gốc của sợi tơ này, đây là một loại sợi tơ bạc, được lấy ra từ một con tằm rất quý, chính là dùng người thợ giỏi nhất dệt ra, mỗi năm đều có số lượng rất hiếm, đồ bình thường thêu đều là dùng sợi bông bình thường, loại này không phải nhà nào phú quý cũng được dùng.

"
Hạ Thiên Tiếu hỏi: "Phải đại phú đại quý như thế nào?"
Viên Viên lược làm suy tư, "Nhà giàu một số nhà và hoàng thân quốc thích.


"
Nhưng phạm vi nghi ngờ giảm đi rất nhiều.

Trước đây cậu vẫn luôn hoài nghi chuyện này là do Thái Tử gây ra, dù sao cậu đối với Thái Tử mà nói, giống như cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt, nhưng mà mấy ngày gần đây Thái Tử hầu như không đến tìm cậu, nên suy nghĩ của cậu cũng không hướng về phía Thái Tử nữa.

Nhưng chuyện này còn chưa thể hoàn toàn xác nhận.

Hiện tại trong suy nghĩ của cậu, hiềm nghi của Thái Tử ít hơn nhiều, thông qua mấy ngày cậu xuyên đến thế giới này, ở trong cung quan sát, cậu phát hiện trong tay Thái Tử nhiều át chủ bài hơn cậu nhiều, mặt ngoài cậu được Hoàng Thượng sủng ái hơn, nhưng trên thực tế quyền lợi của Thái Tử quyền lợi so với cậu còn lớn hơn nữa.

Dưới loại tình huống này, Thái Tử hoàn toàn không cần phải làm hại cậu, cũng không thèm làm loại chuyện này.

Khi Hạ Thiên Tiếu đang vuốt ve hoa văn trên túi tiền, có một nô tài tiến vào, giương giọng nói: "Truyền khẩu dụ Thánh Thượng.

"
Hoàng Thượng gọi Hạ Thiên Tiếu đến.

Nói là để dùng cơm trưa.

Chờ Hạ Thiên Tiếu đến, cậu mới phát hiện không chỉ có Hoàng Thượng, mà còn có Hoàng Hậu.

Ở trong nguyên tác, Hoàng Hậu không xuất hiện nhiều lắm, cơ bản đều ở trong cung chính mình thanh tu, nàng là mẫu thân thân sinh Thái Tử, còn có một người con gái nữa, nhưng còn nhỏ tuổi đã chết yểu, cũng bởi vì sự tình lần đó, căn bệnh không dứt, thân thể không tốt lắm.

Khi Hạ Thiên Tiếu đi vào, liền nghe thấy nàng đang ho khan.

Hoàng Thượng ở bên cạnh trong lòng có chút lo lắng.

Đôi vợ chồng này cũng là bằng mặt không bằng lòng, Hoàng Hậu vẫn luôn không hài lòng với Hạ Thiên Tiếu, khi Hoàng Hậu ở bên cạnh, Hoàng Thượng không có khả năng truyền triệu Hạ Thiên Tiếu, trừ phi là chân trước mới kêu thái giám đi triệu, sau lưng Hoàng Hậu đã tới rồi.

Không chỉ như vậy, khi Hạ Thiên Tiếu vừa hành lễ xong, chuẩn bị ngồi vào chỗ thì Thái Tử cũng đến.

Biểu tình Thái Tử không được đẹp lắm, nhưng vẫn giữ được chút công phu ngoài mặt, gọi Hạ Thiên Tiếu một tiếng lục đệ.

Hạ Thiên Tiếu hướng hắn hành lễ.

Thật là một cảnh tượng nguy hiểm.

Hoàng Hậu bộ dáng thanh lệ, xiêm y trên người hầu như trông rất đơn giản, ngoại trừ hình thêu phượng hoàng ra, nhìn không ra nàng là một vị Hoàng Hậu, nhìn giống như một bà nội trợ bình thường vậy.

Hạ Thiên Tiếu vốn muốn ngồi gần Hoàng Thượng hơn, tận lực tránh xa hai người này, nhưng cậu không nghĩ tới Thái Tử lại chủ động ngồi ngay bên cạnh cậu.

Hạ Thiên Tiếu: "! ! "
Người này là tự hắn chủ động, không có liên quan tới cậu.

Đồ ăn trên bàn, có thể là bởi vì Hoàng Hậu đến, cũng trở nên canh suông quả thủy*.

*ý là đồ ăn cũng trở nên đơn giản hơn gần như giống trên chùa í=))
Hoàng Thượng thở dài, nói: "Nàng gần đây gầy đi không ít, ăn nhiều chút.

"
Hoàng Hậu nhàn nhạt nói: "Tạ Hoàng Thượng lo lắng.

"
Xem bộ dáng nàng, không giống như đang cảm tạ* chút nào.


*Cảm ơn
Hạ Thiên Tiếu nhớ rằng trước đây Hoàng Hậu cũng thật sự thích Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng tuy rằng không tính quá hoa tâm*, nhưng thói hư tật xấu của nam nhân vẫn phải có.

* Hoa tâm là một thuật ngữ được sử dụng trong đời sống và văn hóa của con người để miêu tả tình yêu và lòng thành của một người đối với một người khác.

Hắn hôm nay sủng ái phi tần này, ngày mai đã đổi ân sủng cho người mới, rất nhiều phi tần ít nhất trước khi thất sủng cũng được sủng ái, nhưng Hoàng Hậu lại chưa bao giờ được Hoàng Thượng chân chính yêu mến qua.

Dần dà, liền chết tâm.

Về phần chuyện không thích Hạ Thiên Tiếu.

Đại khái có liên quan tới việc mẫu phi cậu La thị được sủng ái năm đó, La thị năm đó là người được sủng ái nhất trong sáu cung, cho tới hôm nay cũng không có phi tử nào có thể sánh bằng nàng, Hoàng Hậu chán ghét cậu thật ra là sự chán ghét nàng dành cho La thị.

Ngay khi Hạ Thiên Tiếu đang trầm tư, Thái Tử bỗng nhiên nói: "Mấy ngày không thấy, ta thấy Lục đệ béo ra một chút.

"
Hạ Thiên Tiếu vừa hoàn hồn đã thấy Thái Tử đang trào phúng cậu.

Tuy rằng Thái Tử nghe ngữ khí không phải việc này, nhưng cậu nghe được thì thấy dù có nghe thế nào cũng không giống như vậy.

Cậu mấy ngày nay lo lắng đề phòng, không có ngày nào ổn, kết quả nói cậu béo? Này có thể chịu được sao?
"Thái Tử ca ca cũng vậy," Hạ Thiên Tiếu cười một chút, "Nhìn càng thêm phong thần tuấn lãng, hòa ái dễ gần.

"
Hạ Tử Sâm:???
Lục đệ này của hắn, quả thật là thay đổi.

Bởi vì chỉ là một bữa ăn bình thường, nên Hoàng Thượng cũng không chê bai gì nhiều, chỉ làm bộ trách cứ nói: "Thái Tử ca ca của ngươi là trữ quân, đúng lý nên nghiêm túc, nhìn hòa ái dễ gần thì không ổn.

"
Hạ Tử Sâm nghe vậy cũng liền theo ý tứ của Hoàng Thượng, phụ họa vài câu.

Chỉ có Hoàng Hậu, từ đầu tới cuối đều không mở miệng.

Tuy rằng cùng sống trong hoàng cung, nhưng bọn họ lại không tính là người nhà, đơn nhiên cũng không thể giống con cái nhà bình thường mà đùa giỡn.

Phỏng chừng những người ở đây đều không nghĩ tới chuyện ăn uống.

Không bao lâu sau, mọi người đều không ăn nổi nữa, nhưng cũng không ai có đề nghị rời đi, Hạ Thiên Tiếu nhìn Hoàng Hậu cùng Thái Tử, rõ ràng là có việc muốn nói, hai người đều lớn tuổi hơn cậu, cho nên cậu chỉ có thể nói đi trước.

Hoàng Thượng cũng chủ động đuổi Hoàng Hậu đi.

Khi Hạ Thiên Tiếu chuẩn bị ra ngoài, Hoàng Hậu lại ho.

Thân thể nàng xác thật không được tốt, lại phải cố giữ vững uy nghiêm của một hoàng hậu, không thể lộ ra bệnh trạng.

Hạ Thiên Tiếu ngẩng đầu, liền nhìn thấy người hậu bên cạnh Hoàng Hậu lấy ra một chiếc khăn và lau miệng cho Hoàng Hậu.

Ánh mắt hắn đột nhiên đông cứng lại.

Hoa văn trên chiếc khăn kia quá giống với trên chiếc túi tiền mà cậu đã nhìn thấy kia.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận