Lần uống rượu này khiến ta say đến mức không biết trời trăng gì, trực tiếp ngủ một mạch đến tận tờ mờ sáng hôm sau.
Khi ta tỉnh dậy, màn lụa rũ xuống không đủ che đậy được mùi huân hương từ lư hương bay ra, đệm giường ấm áp, ta theo thói quen rờ xung quanh tìm búp bê vải của mình thì mới chợt nhớ ra nó đã bị Thái Tử lấy đi.
Động tĩnh rất nhỏ của ta khiến người bên ngoài chú ý tới, Nữu Hỉ xốc màn lụa lên, thấy ta tỉnh liền rót cho ta một chén trà ấm để uống.
Ta ngồi dậy uống nước xong mới phát hiện đầu mình đau vô cùng.
Tác động của rượu này tuy chậm nhưng xem chừng rất mạnh, cùng lắm ta mới uống một ly chứ mấy.
truyện kiếm hiệp hay
"Mấy giờ rồi?" Ta hỏi Nữu Hỉ.
"Giờ mão hai khắc ạ, quý phi nương nương đã xin phép chỗ Thái Học rồi nên hôm nay Cửu hoàng tử không cần đi học đâu."
Trời lúc này cũng đã sáng hẳn, ta uống xong một chén nước liền nằm xuống giường một lần nữa, những ký ức về đêm say rượu hôm qua dần dần quay trở lại.
Vậy mà ta lại nhầm Thái Tử thành chó sau khi uống say chứ.
Ta nhớ hôm qua ta đòi ôm Thái Tử đầu tiên, rồi sau đó lại đè người ta ở trên mặt đất, ai dỗ ta xuống ta cũng không chịu.
Ta còn cảm thấy vấn tóc ngọc quan của Thái Tử rất đẹp nên dùng tay giật xuống, Thái Tử bị ta nắm tóc đến mức sắc mặt khẽ biến, chỉ là cuối cùng hắn vẫn chịu đưa ngọc quan cho ta.
Ta cầm ngọc quan chơi nhưng thích thú không được bao lâu thì lại đảo mắt thấy ngọc bội bên hông và túi thơm của Thái Tử.
Ta giật cả hai xuống vừa xem vừa chơi, chơi đến khi mệt rồi mới ghé vào trên người Thái Tử nằm bất động.
Ta mơ mơ màng màng nửa ngủ nửa tỉnh ở trên người Thái Tử mãi cho đến khi Trang quý phi biết được chuyện chạy về cung.
Trang quý phi lôi ta ra khỏi người Thái Tử, lại đút ta uống canh giải rượu, lúc này mới miễn cưỡng kết thúc một màn khôi hài.
Ta cúi đầu nhìn bộ quần áo đã thay, liền á khẩu mà vỗ trán.
Xem ra rượu không phải thứ tốt, về sau vẫn là không uống thì hơn.
Ta đang định ngủ tiếp một giấc thì đột nhiên phát hiện ra trên mắt cá chân thiếu một thứ.
"Nữu Hỉ, chuỗi hạt châu trên mắt cá chân ta đâu rồi?" Ta xốc màn lụa lên hỏi.
Nữu Hỉ đang thay hương, nghe vậy liền gác đồ trong tay xuống, đi lấy một chiếc hộp nhỏ tới.
Hộp nhỏ này chính là hộp đựng chuỗi hạt do Lâm Trọng Đàn đưa ta.
"Hôm qua khi hầu hạ ngài tắm gội, nô tài phát hiện chuỗi hạt này mài mắt cá chân người ra vệt đỏ, nên mới tháo nó ra vì sợ người ngủ không thoải mái.
Giờ muốn đeo lên ạ?"
Ta nhìn chuỗi hồng kim châu liên màu trắng tuyết trong hộp nhỏ, lại chuyển mắt nhìn về phía mắt cá chân của chính mình.
Đúng như lời Nữu Hỉ nói, trên mắt cá chân vẫn còn một vệt đỏ nhàn nhạt.
Lâm Trọng Đàn và lễ vật của hắn thật giống nhau, không thích hợp với ta.
"Không cần, cất đi đi." Ta thấp giọng nói, "Thái Tử có nhìn thấy chuỗi hạt châu này không?"
"Hẳn là không ạ."
Ta nằm xuống một lần nữa, nhờ có hương an thần nên lại ngủ một giấc.
Một giấc này ngủ tới tận chính ngọ.
Đang lúc ta nằm ở trên giường lười nhác không muốn động thì cung nhân truyền lời nói Tứ hoàng tử tới.
Buổi sáng Tứ hoàng tử đã tới một lần, nghe nói ta chưa tỉnh nên lại đi trở về.
Lòng ta nghĩ để Tứ hoàng tử chờ không tốt lắm nên bảo Nữu Hỉ thỉnh hắn tiến vào trước, sau đó ta bò dậy đi rửa mặt.
Tứ hoàng tử cầm theo hộp đồ ăn đi vào nội điện, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy gương toàn thân trong nội điện của ta, có vẻ như hắn chưa nhìn thấy bao giờ nên nhìn chăm chú hồi lâu, chỉ là hắn cũng cực kỳ thông tuệ, rất mau đã đoán ra chủ nhân của kính Tây Dương, hỏi ta: "Đây là Thái Tử tặng sao?"
"Ừm." Ta đã rửa mặt sạch sẽ, lại súc miệng bằng nước trà.
Xong xuôi thì ánh mắt của Tứ hoàng tử cũng rời khỏi gương.
"Tòng Hi, ta nghe nói hôm qua ngươi uống rượu nên hôm nay ta tự mình xuống bếp nấu cháo ăn giải rượu cho ngươi." Tứ hoàng tử vừa nói xong thì cung nhân tiến vào thông báo Thái Tử tới.
Ta nghe thấy Thái Tử lại đến nữa liền thấy có chút phiền, rõ ràng Trang quý phi nói sắp tới hắn sẽ rất bận, vậy sao mà còn rảnh đến chỗ ta hoài vậy.
Ta nghĩ nghĩ mới nói: "Thỉnh Thái Tử đến nam điện đi, châm trà và mang điểm tâm lên hầu hạ."
Nhưng ta nói xong không bao lâu thì Thái Tử đã lập tức tiến vào.
Đầu tiên hắn nheo mắt nhìn Tứ hoàng tử, ngữ khí có chút kỳ quái, "Lão tứ cũng ở đây à."
Tứ hoàng tử cúi đầu hành lễ với Thái Tử.
Thái Tử tùy ý xua xua tay, tiện đà đi đến bên cạnh ta.
Bởi vì hôm qua ta mới say rượu làm khùng làm điên với hắn nên cũng không muốn so đo chuyện Thái Tử tự nhiên xông vào.
Nhưng hắn nhìn chằm chằm vào ta khiến ta có chút không được thoải mái.
Không biết có phải Tứ hoàng tử bị nhiễm hành vi của Thái Tử không, một lát sau hắn cũng đi tới bên người ta.
Hai người như hai tôn đại Phật canh giữ ở bên cạnh ta, ta nhẫn nhịn không được nữa nên nói, "Các ngươi ra bên ngoài uống trà đi, cùng đứng ở đây làm gì?"
Cung nhân đang vấn tóc cho ta cũng phải run lẩy bẩy vì hai vị kia cứ nhìn chằm chằm về phía ta.
"Trà thì có gì ngon mà uống." Thái Tử lười biếng nói, hắn liếc mắt sang Tứ hoàng tử bên cạnh, "Lão tứ không đi ra uống trà đi? Chứ ở đây làm gì?"
Tứ hoàng tử câu nệ mà nói: "Tạm thời ta không muốn uống trà, ta muốn nhìn xem Tòng Hi có cần ta giúp đỡ gì không."
"Ngươi thì hỗ trợ được gì?" Thái Tử hỏi.
Tứ hoàng tử nói: "Luôn có việc ta có thể giúp."
Mắt thấy bọn họ đang ngầm đấu nhau, ta chỉ có thể ngắt lời cả hai "Tứ ca, ta muốn uống cháo ngươi mới mang đến, ngươi bảo cung nhân đi dọn bàn đi, đợi lát nữa ta ra dùng."
"Được." Tứ hoàng tử nghe ta muốn uống cháo của hắn thì liền vui vẻ rời đi, mà Thái Tử ở lại thì trông mặt có vẻ không vui lắm.
"Ngươi gọi hắn là gì cơ? Tứ ca? Thế sao ngươi không gọi cô là Tam ca?"
Thái Tử nói lời này nghe thật là kỳ quái.
Tóc ta đã vấn xong, chỉ cần mặc nốt áo ngoài là được.
Ta đứng lên dang hai tay để cung nhân hỗ trợ mặc quần áo, ánh mắt đối diện với tầm mắt của Thái Tử "Không phải ta cũng gọi ngươi là Thái Tử ca ca sao? Nếu ngươi thích danh xưng Tam ca này hơn thì để về sau ta gọi ngươi là tam ca."
Đôi lông mày nhíu chặt của Thái Tử dần dần buông ra, hắn cầm lấy đai lưng lên "Cô cũng không thích xưng hô Tam ca này lắm."
Nói xong hắn liền giúp ta mang đai lưng lên.
Động tác của Thái Tử cũng không được thuần thục lắm, khi cài đai lưng cho ta còn cài sai, cuối cùng vẫn là cung nhân chỉ dẫn thật cẩn thận hắn mới có thể cài tử tế được.
Ta cúi đầu nhìn động tác của hắn nhưng cũng không nói gì.
Lúc này, An ma ma hầu hạ bên người Trang quý phi tiến vào, nói là Hoàng Thượng và Trang quý phi đã hồi cung, nghe nói ta tỉnh nên gọi ta cùng qua dùng bữa.
Nhân tiện Thái Tử và Tứ hoàng tử cũng ở đây thì đến dùng bữa luôn.
Hoàng Thượng đã biết chuyện ta uống say rồi phát điên hôm qua, khi ở trên bàn cơm liền chê cười ta, "Tửu lượng kém thế thì sau này phải làm sao? Mấy ca ca của ngươi uống tốt lắm."
Trang quý phi thay ta nói chuyện, "Thân thể Tòng Hi luôn luôn không khỏe mà, hồi trước còn chẳng uống rượu bao giờ."
"Là nhi thần không tốt, nhi thần không nên tùy tiện lấy rượu Tây Dương rượu mời đệ đệ uống." Thái Tử ở bên chủ động nói ra nguyên do sự việc.
Hoàng Thượng nghe được lời này liền hơi hơi gật đầu, "Ngươi đúng là làm ca ca chưa tốt, lần sau nếu đệ đệ muốn uống rượu thì ngươi nên suy xét tửu lượng của hắn trước, đừng để Tòng Hi uống thành như vậy nữa.
Nghe nói hôm qua hắn nháo kinh lắm hả? Còn đu cả tay cả chân lên người ngươi như con khỉ."
Nửa câu sau là nói với ta, ta nghe vậy liền nhịn không được đỏ hết cả mặt, cũng không dám nói chuyện mà chỉ nhẹ ưm một tiếng, cúi đầu ăn canh.
Trên bàn cơm, Hoàng Thượng như là thuận miệng mà nhắc tới hôn sự của Thập Nhị công chúa.
Ông ấy hỏi Thái Tử đã nghĩ ra ai thích hợp chưa.
"Nhi thần cảm thấy Lâm Trọng Đàn không tồi." Thái Tử đáp.
Động tác ăn canh của ta bất giác ngừng lại.
Hoàng Thượng lại hỏi Tứ hoàng tử, "Lão tứ, ngươi cảm thấy ai hợp?"
Hẳn là Tứ hoàng tử hiếm khi cùng ngồi dùng cơm với Hoàng Thượng, từ nãy đến giờ vẫn luôn không nói gì, bỗng nhiên bị điểm danh nên khi nói lộ rõ vẻ khẩn trương, "Nếu chọn trong đám tân tiến sĩ năm này thì đúng là Lâm Trọng Đàn được coi như một ứng cử viên sáng giá.
Nhi thần đã gặp qua Lâm Trọng Đàn vài lần, biết được học thức của hắn cao rộng, văn chương phong phú thì hẳn là nhân phẩm hắn cũng không kém, ngoại hình cũng rất là tuấn mỹ, Tụng Tụng chắc sẽ rất thích ạ."
Khi ta đang mải suy nghĩ thì Hoàng Thượng gọi tên ta.
"Tòng Hi, ngươi cảm thấy ai tốt?"
Ta ngẩng đầu, ánh mắt của tất cả mọi người trên bàn lúc này đều dồn vào ta..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...