Ta nói hết toàn bộ lời trong lòng ra, ngay lập tức nhìn mặt Lâm Trọng Đàn không còn chút huyết sắc nào, tựa như một bức tranh thủy mặc không màu.
Bàn tay định nắm lấy tay ta của hắn dừng ở giữa không trung, lông mi rũ xuống, che giấu đi cảm xúc nơi đáy mắt hắn.
Ta và hắn cùng trầm mặc đứng đối diện nhau, không biết qua bao lâu hắn mới chịu mở miệng.
Trong giọng hắn có tiếng ấm ách ngắt quãng, "Qua một thời gian nữa ta lại đến......"
Nói được một nửa thì hắn dừng lại.
Hôm nay hắn mặc một bộ quần áo màu sắc thanh nhẹ thêu vân mây, ánh nắng ấm áp của ngày trưa mùa thu chiếu trên người hắn.
Ta nhìn một lát liền có chút hoảng hốt khi không còn nhớ nổi dáng vẻ ngày xưa của hắn nữa.
Cẩn thận suy nghĩ một chút thì ta và Lâm Trọng Đàn cũng đã quen biết được 6 năm rồi.
Ngày trước ta còn kêu hắn Nhị ca ca, sau lại gọi hắn là Đàn Sinh.
Trước đây ta không biết nhìn người, nhưng về sau ta sẽ không như thế nữa.
Ta đứng lên, cầm chồng bản thảo dày hắn vừa viết nện lên mặt hắn, hắn ăn đau nhắm chặt mắt lại, bản thảo rơi lả tả như lá rụng mùa thu, tạo nên một mảnh hỗn độn trên mặt đất.
"Không muốn nói thì đừng nói gì cả, nếu ngươi vẫn chọn thi khoa cử thì mau nhặt hết mấy thứ dơ bẩn này của ngươi lên rồi rời khỏi đây đi." Ta nói với Lâm Trọng Đàn.
Góc đuôi lông mày của Lâm Trọng Đàn bị giấy Tuyên Thành ném trầy một vết, một giọt máu đỏ chảy dọc trên mặt hắn.
Hắn nâng ngón tay lên nhẹ nhàng lau đi giọt máu đang lăn, trầm mặc mà cong lưng nhặt mấy tờ giấy bị ta ném.
Hắn cẩn thận nhặt từng tờ lên, một lần nữa sắp xếp ngay ngắn lại rồi đặt lên trên án thư của ta, thanh âm cực nhẹ, "Dù là con cháu nhân gia bình thường cũng sẽ có thể vì gia sản mà đấu đến ngươi chết ta sống, hoàng gia lại càng thâm sâu khó lường, ngươi không cần tham dự vào việc triều chính, đừng nhúng tay làm gì."
Nói xong lời này, Lâm Trọng Đàn xoay người rời đi.
Mà ta ngẩn ra tại chỗ.
Lâm Trọng Đàn nói vậy là có ý gì?
Chẳng lẽ hắn cũng biết việc Nhị hoàng tử muốn bức vua thoái vị?
Nếu Lâm Trọng Đàn biết thì hẳn Thái Tử cũng biết đi.
Ta nhịn không được nhớ lại biểu hiện của Nhị hoàng tử trong yến hội Trung thu hôm qua, Thái Tử tuy bị phạt nhưng không có nghĩa là người của đảng Thái Tử cũng bị phạt.
Nếu ta có thể nhìn ra biểu hiện của Nhị hoàng tử có điểm dị thường thì chỉ sợ những người khác cũng thế.
Ta cúi đầu nhìn về phía túi tiền bên hông, bởi vì sợ bị người khác phát hiện nên ta giấu tư chương Lâm Trọng Đàn viết mang theo bên người.
Nếu Thái Tử cũng biết được chuyện này thì có lẽ việc ta giả mạo thư từ của Lâm Trọng Đàn chắc chắn không thành được.
Chỉ là vì sao Lâm Trọng Đàn lại muốn nói cho ta biết?
Không đợi ta nghĩ kỹ thì bên ngoài đã truyền đến tiếng thông báo nói Tứ hoàng tử tới.
Nghe được là Tứ hoàng tử, ta liền sửa sang lại quần áo cho chỉnh tề rồi sai người đi mời hắn vào.
Đêm qua Tứ hoàng tử mới tặng ta đèn cung đình nhưng hôm nay lại mang theo đồ vật tới đưa ta.
Thứ hắn tặng hôm nay chính là sách, đều là những quyển hắn từng đọc qua và thấy hay nên đem cho ta.
"Ta nghe người khác nói, mấy ngày gần đây ngươi đang theo học Thượng Quan đại nhân để theo kịp công khóa, nghĩ một chút liền tính đem cho ngươi mấy quyển sách này vì ta thấy nó có thể hữu dụng với ngươi." Tứ hoàng tử nói lời này xong bỗng chú ý tới tập bản thảo trên bàn ta "Đây là......"
"Đây là do học sinh bên người Thượng Quan đại nhân viết." Ta chưa nói ra tên Lâm Trọng Đàn.
Tứ hoàng tử nhìn chằm chằm tập bản thảo một hồi sau đó dời tầm mắt đi, "Nhìn có vẻ được viết rất tốt, trước đây ta cũng từng theo học Thượng Quan đại nhân, nhưng không được bao lâu phải nghỉ vì ông ấy gặp gặp vấn đề về sức khỏe."
Nói xong câu cuối, vẻ mặt của hắn có chút buồn bã.
Ta nhận ra nguyên do sâu xa có khi không phải do thân thể Thượng Quan đại nhân không tốt, mà là do Tứ hoàng tử không được sủng ái.
Dưới gối Hoàng Thượng có không ít hoàng tử, tính ra là do ta may mắn có mẫu thân nên mới được sủng ái, Thái Tử cũng vậy, tuy Hoàng Thượng đối xử với hắn có phần khắc nghiệt, nhưng thực tế lại rất coi trọng đứa con trai này.
Mặc dù đêm qua Hoàng Thượng không tự mình đi gặp Thái Tử nhưng lại bảo ta đi, trong đó chắc chắn có ý tứ vì yêu quý hắn.
Những người bị Hoàng Thượng xem nhẹ hẳn có cuộc sống rất thảm, đặc biệt như Tứ hoàng tử đây.
Mẫu thân hắn là người có xuất thân kém cỏi nhất hậu cung, ở trong cung yến chẳng có mấy ai để ý đến hắn.
Văn võ bá quan cũng toàn là hạng người vì phú quý mà làm thân, tiệc rượu đêm đó có số người đi kính rượu Tứ hoàng tử đếm trên đầu ngón tay.
Ta nghĩ nghĩ một chút liền nói với Tứ hoàng tử: "Nếu ngươi không chê thì ở chỗ ta có chút sách do ta theo học Thượng Quan đại nhân mới có, ta cho ngươi mượn đó."
Tứ hoàng tử nghe ta nói như vậy liền lập tức lộ ra khuôn mặt vui vẻ vô cùng, nhưng ngay trong giây tiếp theo hắn lại liên tục xua tay, "Không được, những thứ đó vốn là của ngươi, ta không thể tùy tiện lấy."
"Không sao cả, đêm qua ngươi đã tặng ta đèn cung đình rồi, ta cũng nên tặng lại chút gì đó mới phải." Ta bảo cung nhân mang chiếc rương đựng sách Lâm Trọng Đàn gửi cho ta nâng lên đây, lấy một chút sách cho Tứ hoàng tử.
Tứ hoàng tử hiển nhiên là rất thích những quyển sách đó, cơ hồ yêu thích không buông tay, hắn đọc ngấu nghiến như chết đói lâu năm, đọc được một nửa mới phát hiện ta còn đang ở đây.
"Tòng Hi, cảm ơn ngươi, ta đọc xong nhất định sẽ đem trả ngươi." Hắn thẹn thùng cười với ta.
Tiễn Tứ hoàng tử đi rồi, ta liền nhìn chằm chằm án thư đến phát ngốc, đột nhiên lại nhìn đến chiếc bút lông Lâm Trọng Đàn đã dùng qua, đồng thời trong đầu cũng hiện lên một ý niệm.
Nếu Thái Tử biết Nhị hoàng tử sẽ bức vua thoái vị, như vậy chuyện này sự tất không thành.
Hiện giờ Thái Tử án binh bất động hẳn là đang đợi Nhị hoàng tử ra tay, đến lúc đó sẽ tiện một lưới tóm gọn cả đồng đảng của Nhị hoàng tử.
Nghĩ đến đây, lòng ta có ý tưởng.
Ta có thể nặc danh đi nhắc nhở Nhị hoàng tử, nếu Nhị hoàng tử biết Thái Tử đã nhận ra kế hoạch của hắn thì chắc chắn sẽ cảnh giác lên.
Đến lúc đó Thái Tử phát hiện Nhị hoàng tử không bức vua thoái vị nữa thì nhất định sẽ hoài nghi thủ hạ dưới trướng mình.
Trưa hôm đó ta gọi Tống Nam tới.
Đồng thời ta cũng suy nghĩ biện pháp làm thế nào để đem thư giả danh Lâm Trọng Đàn bỏ vào trong thư phòng của Nhị hoàng tử.
Mấy ngày sau đó ta quả nhiên không thấy Lâm Trọng Đàn đến nữa, Thái Tử cũng vừa hay mới hết hạn cấm túc, trùng hợp cùng lúc đó gánh hát phía nam được mời vào cung.
Địa điểm nghe hát tuồng là ở một cái điện nằm giữa hồ, nếu muốn đi nghe diễn thì phải ngồi thuyền nhỏ du ngoạn trên hồ lớn.
Từ sau khi bị chết đuối ta vẫn luôn sợ nước, nhưng hôm nay không thể không đi xem, nghe nói khi sinh thời Thái Hậu thích nhất là đi nghe gánh hát.
Hồi bà ấy còn sống thì thường xuyên thích ngồi ở điện giữa hồ nghe diễn, bởi vậy mà mỗi năm Hoàng Thượng đều sẽ triệu gánh hát tiến cung.
Trang quý phi có vẻ rất coi trọng yến hội hôm nay, từ sáng sớm đã bắt đầu trang điểm.
Chỉ là hôm nay nàng trang điểm không giống vẻ hoa lệ thường ngày nữa, thay vào đó là cả người tố nhã, đến cả khuôn mặt xinh đẹp mỹ diễm cũng được che bớt đi bởi son phấn.
Thấy vậy, ta cũng chỉ có thể nỗ lực khắc chế nỗi sợ hãi trong lòng, cùng nàng ngồi thuyền đi đến điện giữa hồ.
Ta và nàng cùng ngồi chung một con thuyền thuyền nhỏ, Trang quý phi tựa hồ nhìn ra sự sợ hãi của ta nên nắm lấy tay ta, "Làm sao vậy?"
Ta nhìn nàng lắc đầu, "Không có việc gì ạ."
Ta ép bản thân quên đi việc mình đang ngồi trên thuyền giữa mặt nước, nhưng việc thuyền lay động kết hợp với tiếng mái chèo vỗ vào nước kêu rào rạt vẫn là khiến ta không khỏi sợ trắng cả mặt.
Mắt Trang quý phi lộ vẻ lo lắng, "Có phải con không thoải mái không? Không thoải mái thì cứ nói với mẫu phi, chúng ta liền không đi xem diễn nữa là được."
Nàng chuẩn bị bảo thái giám chèo thuyền trở về cung Hoa Dương, nhưng ta vội vàng ngăn lại nàng, "Không sao đâu ạ, mẫu phi, chỉ là ta hơi chóng mặt một chút, chờ thuyền cập bờ sẽ ổn thôi ạ.
Hôm nay là ngày đặc biệt, chúng ta không thể không đi."
Trang quý phi vẫn như cũ không yên tâm, duỗi tay nhẹ sờ trán rồi lại sờ sau cổ ta, "Vẫn là có chút hơi lạnh......!Đợi lát nữa nếu con thật sự thấy không thoải mái thì nhất định phải nói cho mẫu phi, biết chưa?"
"Vâng." Ta gật đầu.
Điện giữa hồ được xây dựng vô cùng tinh xảo tỉ mỉ, có một hành lang dài sơn son thếp vàng dẫn vào trong điện.
Trước điện nhân tiện được nước hồ bao quanh nên làm một con rồng phun nước, xa xa nhìn lại thấy thập phần uy nghiêm tráng lệ, trong điện xây một sân khấu cực lớn, cũng nguy nga không kém
Khi chúng ta đến thì Hoàng Thượng và Hoàng Hậu đều đã ở đó, ta cùng Trang quý phi tiến lên hành lễ.
Thường ngày, số lần ta thấy Hoàng Hậu không nhiều lắm, nàng lớn hơn Hoàng Thượng vài tuổi, nhưng không biết vì sao mà nhìn qua giống như hơn Hoàng Thượng đến cả mười tuổi cũng được, tóc bên thái dương nàng đã có chút trắng bệch.
"Miễn lễ, quý phi, nàng sang ngồi bên cạnh trẫm." Hoàng Thượng nói.
Trang quý phi hành lễ đáp vâng rồi ngồi xuống vị trí đã định, trước khi an tọa nàng còn dùng đôi mắt đẹp hướng lên trên người ta dạo qua một vòng.
Ta lấy ánh mắt ý bảo ta không có việc gì, sau đó tự mình đi tìm vị trí ngồi xuống.
Hôm nay các phi tần đều tới, trừ bỏ phi tần còn có cả các hoàng tử, công chúa.
Sau lần Thái Tử bị phạt vì chuyện của ta thì Thập nhị công chúa không còn tới tìm ta nữa, lúc này nàng đang ngồi cạnh Bát công chúa.
Nàng hẳn là nhìn thấy ta, nhưng chỉ nhìn lướt qua chỗ ta một cái rồi nhanh chóng quay mặt đi nơi khác.
Ta tìm một vòng cũng không thấy được Tứ hoàng tử, nghĩ chắc có khả năng hắn không tới nên tùy tiện tìm một chỗ ngồi xuống.
Lúc này buổi diễn bắt đầu rồi, gánh hát phía nam cất giọng hát vang, diễn công vững chắc, trò văn hay kịch võ đều diễn hay đến không chê vào đâu được, nhưng dù thích xem diễn đến đâu thì tiếng nước hồ xa xa vẫn khiến lòng ta không yên, phảng phất như tiếng nước đang ngay sát bên tai ta vậy.
Qua non nửa một canh giờ, ma ma hầu hạ bên người Trang quý phi liền tiến đến bên cạnh ta nói: "Cửu hoàng tử, quý phi nương nương đã báo cáo với bệ hạ là thân thể ngài không thoải mái, bảo ngài có thể về trước nghỉ tạm."
Ta nghe vậy liền nhìn về phía Trang quý phi và Hoàng Thượng ở bên kia, quả nhiên Trang quý phi đang lo lắng nhìn ta.
Ta không muốn nàng không an tâm vì ta mà ngồi xem diễn, hơn nữa ta cũng đúng là thấy không thoải mái thật, cho nên không hề cố gắng chịu đựng nữa mà đứng lên chuẩn bị về cung Hoa Dương.
Lúc ta đang run sợ bước lên thuyền nhỏ, bỗng ở phía sau có người chen lên trước Nữu Hỉ, đi theo ta dẫm lên thuyền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...