Vạn Người Ngại Tối Tăm Thụ Trọng Sinh


Ta thành công được Thái Tử cõng trên lưng, nhưng hắn hiển nhiên không tình nguyện tí nào, cố ý thẳng lưng nhất có thể.

Ta rũ mắt, đem cằm đè lên bả vai hắn, phát ra thanh âm chỉ có ta và hắn nghe thấy nói: "Cẩu cẩu ngoan."
Thân thể hắn cứng đờ, hô hấp cũng nặng nề hơn, hiển nhiên hắn tức lắm rồi, nhưng vì ngại Hoàng Thượng còn ở đây nên hắn không dám ném ta xuống, chỉ có thể nhanh bước chân một chút đi vòng quanh điện để mau chóng hoàn thành cái chuyện mất mặt này.

Thì ra đây là cảm giác ỷ thế mà ăn hiếp người khác sao?
Chỉ cần có quyền có thế liền có thể bắt người ta làm chuyện mình không muốn, thậm chí việc bôi nhọ lòng tự tôn cũng có thể làm.

Nhân lúc ta ghé vào trên lưng Thái Tử, mùi Long Tiên Hương trên người hắn ta ngửi được rõ ràng hơn.

Mùi này làm trong đầu ta hiện lên một chút chuyện ngày xưa.

Ta quỳ trên mặt đất, Thái Tử từ trên cao nhìn xuống, gọi người tới đem nhốt ta vào trong rương, hắn nhéo cằm ta rồi khinh miệt mà nói: "Đồ tiểu kỹ nữ đi bán thân."
"Đệ đệ." Thái Tử đột nhiên quay mặt lại, thấp giọng nói, "Ngươi run rẩy cái gì vậy?"
Ta nhìn chằm chằm sườn mặt hắn, tay bất giác siết chặt quần áo chỗ bả vai hắn.

Khóe môi Thái Tử hơi cong lên, dường như không còn cảm thấy khuất nhục nữa, giọng nói lộ ra hứng thú, "Ngươi sợ hãi."
Ta cắn răng rồi lại buông ra, "Cẩu cẩu đi nhanh lên."
Thái Tử thấp giọng hừ cười một tiếng, nhìn về phía Hoàng Thượng và Trang quý phi đứng cách đó không xa đang vẫy vẫy ta như thể vui lắm.

Theo sau đó hắn tự nhiên đi chậm lại, như là tản bộ dạo chơi, còn hỏi ta hoa trên bàn có đẹp hay không.

Trang quý phi dường như cũng nhìn ra giữa hai chúng ta có gì đó không thích hợp, ôn nhu nói: "Thái Tử hẳn là mệt mỏi rồi, ngươi buông Tòng Hi xuống đi, hắn cũng nên về đi ngủ."
Thái Tử nhìn về phía Trang quý phi, lắc đầu nói: "Cô không mệt, ban đầu cô vẫn luôn bận rộn nên không có thời gian chơi với đệ đệ, cảm thấy áy náy với đệ đệ rất nhiều, hôm nay hắn lại bị thương, là cô không tốt.

Để cô chơi với hắn một lát nữa, cũng coi như đền bù cho mấy lần trước." Hắn dừng một lát, "Hắn cũng nhẹ lắm, cô cõng không cảm thấy mệt gì cả."
Hoàng Thượng nghe thấy Thái Tử nói như vậy thì hơi hơi gật đầu, mắt lộ ra tán thưởng như là rất thích một màn huynh đệ tình thâm này của bọn ta.

"Nhìn hai huynh đệ các ngươi tình cảm khăng khít khiến bổn cung rất vui, chỉ là canh giờ thật sự không còn sớm nữa." Trang quý phi lại quay đầu nhìn Hoàng Thượng nói, ngữ khí mềm mại, "Bệ hạ, ngày mai Thái Tử còn phải đi học ở Thái Học, vẫn là để Thái Tử về sớm một chút nghỉ ngơi đi, Tòng Hi tính tình như tiểu hài tử, không thể chiều nó quá như vậy được."
"Lần sau không được lấy chó ra dọa đệ đệ nữa, biết chưa?" Hoàng Thượng nhìn Thái Tử nói.

Thái Tử cúi đầu, "Đều là do nhi thần không tốt, nhi thần chắc chắn ghi nhớ."

Hoàng Thượng ừ một tiếng, trầm ngâm nói: "Biết sai là được rồi, trở về đi."
"Vâng ạ."
Thái Tử trước khi rời đi còn nhìn thoáng qua về phía ta với ánh mắt sâu kín, thấy ta cũng nhìn chằm chằm hắn, hắn liền xả môi cười một cái.

Hôm sau, thay vì một đám hoàng tử tới thăm thì nay chỉ còn một mình Tứ hoàng tử tới, hắn thật cẩn thận nhìn ta, đợi đến khi không có người khác mới trộm hỏi: "Tòng Hi, ngươi còn muốn cưỡi cẩu cẩu không?"
Tứ hoàng tử tuy cùng Thái Tử bằng tuổi, nhưng mẫu phi hắn xuất thân là cung nữ, cho đến nay chẳng qua vẫn là một thục nghi hàng tứ phẩm, cả một năm cũng khó thấy được Hoàng Thượng dù chỉ một lần.

Ta hiểu ra vì sao hắn lại
muốn làm như vậy, nhưng ta không muốn làm khó hắn.

Ta lắc đầu.

Tứ hoàng tử lộ vẻ mặt tiếc nuối, qua một lúc lại hỏi ta, "Vậy muốn cưỡi gấu không? Đệ thử một lần xem?"
Ta nhìn hắn, phảng phất như nhìn thấy ta của ngày xưa, nghĩ nghĩ một chút liền cầm lấy quả quýt trên bàn đưa cho hắn.

Hắn tưởng ta muốn ăn, lanh lẹ mà bóc vỏ rồi đưa đến bên môi ta.

Ta ngây ra, chỉ có thể mở miệng nói: "Ta định cho ngươi ăn."
Tứ hoàng tử sửng sốt, ngồi xuống bên cạnh ta cúi đầu ăn quả quýt.

Ta nhìn hắn liền nhớ tới việc Tứ hoàng tử cũng có đi Thái Học đọc sách.

Hoàng tử vừa vào Thái Học là có thể ở học thượng xá, do tiến sĩ và thái phó ở Thái Học dạy dỗ.

Nếu học ở thượng xá thì hẳn Tứ hoàng tử biết Lâm Trọng Đàn đi.

Trong nháy mắt, ta rất muốn hỏi Tứ hoàng tử xem Lâm Trọng Đàn dạo này thế nào, nhưng ta vẫn là nhịn xuống, hiện tại ta không phải là Lâm Xuân Địch, theo lý không hề biết Lâm Trọng Đàn mới phải, ta không thể rút dây động rừng.

Thời gian trôi qua, Hoàng Thượng phát hiện ta không còn ngu dại như trước kia nữa, rất là kinh hỉ, lập tức gọi người của Thái Y Viện tới chẩn trị, còn thỉnh cả quốc sư.

Quốc sư là một vị trưởng giả tuổi tác đã cao, bởi vì ông ấy và Hoàng Thượng nói chuyện ở gian ngoài nên ta không nghe được bọn họ nói gì, chỉ là Hoàng Thượng sau khi nói chuyện xong, lúc tiến vào vậy mà trực tiếp bế Trang quý phi lên hô "Miểu nhi, Tòng Hi của chúng ta rốt cuộc cũng có thể giống những hài tử khác rồi."
Ta thấy một màn như vậy, vội vàng cúi đầu.


Trang quý phi ngữ khí giận dữ, "Bệ hạ, Tòng Hi còn ở đây mà."
"Trẫm quên, trẫm còn tưởng rằng......!Ai......!Trẫm sai, về sau trẫm sẽ chú ý." Hoàng Thượng nói.

"Bệ hạ, thần thiếp có chuyện muốn cùng bệ hạ thương lượng, Tòng Hi nhờ trong họa được phúc, thần trí thanh tỉnh trở lại, liệu có thể để nó đi Thái Học đọc sách như những hoàng tử khác không?"
Trang quý phi nói làm ta ngẩng đầu.

Hoàng Thượng hiển nhiên không nghĩ tới việc cho ta đến Thái Học, không tán đồng mà nói: "Tòng Hi tuy rằng thần trí đã thanh tỉnh, nhưng Thái Học cũng không thích hợp cho nó đi học, nàng muốn cho Tòng Hi biết đọc sách biết viết chữ, trẫm hiểu, trẫm sẽ bảo thượng quan đại nho tự mình vào cung dạy Tòng Hi."
Trang quý phi lắc đầu, "Bệ hạ, Thái Học là nơi có nhiều người tầm tuổi Tòng Hi, không giống trong cung.

Mỗi ngày ở trong cung chỉ có cung nhân vây quanh Tòng Hi, thần thiếp muốn nó có bằng hữu chơi cùng.

Hắn từ nhỏ thân thể yếu ớt, là thần thiếp trực tiếp chăm sóc bên người, bệ hạ cũng là người nhìn Tòng Hi lớn lên.

Hồi còn nhỏ hắn gầy gầy, giống như mèo con đi theo phía sau bệ hạ, bệ hạ đi thượng triều hắn liền ngồi ở ngạch cửa chờ bệ hạ hạ triều.

Mấy hoàng tử khác có thư đồng nhưng hắn thì chẳng có, bệ hạ, Tòng Hi trưởng thành rồi, chúng ta để hắn đi ra ngoài được không?"
Hoàng Thượng trầm mặc một lát, nhưng cuối cùng vẫn là đồng ý.

Ban đêm, Trang quý phi ngồi bên mép giường của ta ôn nhu nói: "Tòng Hi, về sau con muốn cái gì thì cứ việc nói với mẫu phi, không cần giấu ở trong lòng."
Ta nghe được nàng nói lời này mới đột nhiên nghĩ đến chuyện đêm trước ta dùng nước trà viết hai chữ "Thái Học" ở trên bàn, chỉ sợ đã bị nàng thấy được, cho nên nàng mới hao hết tâm tư khuyên Hoàng Thượng cho ta nhập Thái Học.

Ta há miệng thở dốc, cuối cùng nhỏ giọng mà nói tiếng "Cảm ơn ạ".

Nàng phụt cười ra tiếng, "Là nhi tử của nương mà khách khí cái gì, về sau không cho nói mấy lời kiểu này nữa, còn nói nữa mẫu phi sẽ giận đó."
Ta nhìn nàng giả vờ tức giận thì nhịn không được cười một cái.

Trang quý phi nhìn thấy ta cười, trong mắt lại nhanh chóng hàm chứa nước mắt, ta cho rằng ta thật sự chọc nàng tức, vừa định mở miệng liền nghe được nàng nói: "Tòng Hi còn cười với ta kìa, hic...hic, thật tốt quá."
Ta cứng họng không nói ra lời nào.

Mấy vị hoàng tử khác đi đến Thái Học đều là tự mình ngồi một xe ngựa riêng, nhưng bởi vì Hoàng Thượng không yên tâm ta nên cố ý bắt Thái Tử đưa ta đi cùng.


Xa giá của Thái Tử có năm con ngựa cùng dắt, thiên tử là sáu.

Ta vừa lên xe ngựa đã thấy Thái Tử ở trong xe, hắn lười biếng dựa ngồi trên ghế dài, ngón tay vân vê chuỗi Phật châu, thấy ta đi lên thì khóe môi hơi nhấc, "Tới rồi đấy à, ngồi xuống bên cạnh cô đi."
Hoàng Thượng vẫn là coi trọng tín nhiệm Thái Tử, cho dù hôm qua Trang quý phi đã khuyên Hoàng Thượng để ta ngồi với hoàng tử khác nhưng cũng không thành công.

Thật ra không phải ta đặc biệt sợ Thái Tử sẽ làm ra chuyện gì, dù sao nếu ta xảy ra chuyện thì Thái Tử cũng không thoát khỏi liên lụy.

Hiện tại ta đã không còn là Lâm Xuân Địch nữa rồi.

Ta chịu đựng sự chán ghét mà ngồi ở gần Thái Tử, lấy ra đồ đã chuẩn bị tốt từ sáng sớm.

Thái Tử nhìn thấy ta đưa hộp gấm qua, lông mày nhíu lại, "Đưa cô?"
Ta gật đầu.

Ánh mắt hắn ở trên mặt ta quét một vòng, sau đó mới duỗi tay cầm hộp gấm mở ra, thấy rõ đồ vật bên trong thì khuôn mặt kiều diễm mà thô bạo kia nhanh chóng tích tụ mây đen.

"Cẩu cẩu, thích không?" Ta hỏi hắn.

Ta tặng cho hắn tặng một khúc xương bò.

Thái Tử tức muốn hộc máu mà cười thành tiếng, ánh mắt bình tĩnh nhìn ta, ta còn cho rằng hắn sẽ động thủ đánh ta thì hắn đột nhiên hắn cong khóe môi lên nói: "Thích, gâu gâu."
Thấy ta ngơ ngẩn, hắn cười ha ha lên, duỗi tay cầm hộp gấm hung hăng ném ra ngoài cửa sổ.

Ngoài xe ngựa tức khắc yên tĩnh rồi dừng lại, hắn dùng âm thanh quỷ dị trầm mặc, lạnh lùng nói: "Còn không mau đi, đang chờ Diêm Vương tới bắt các ngươi đi luôn sao?"
Ngày ta chết đã qua được ba tháng, một lần nữa trở lại Thái Học nhưng ta lại có cảm giác không quen thuộc tí nào, ta chỉ cảm thấy nơi này xa lạ cô cùng.

Cho dù là cảnh vật hay con người cũng chẳng thân quen.

Ta vừa bước xuống xe ngựa của Thái Tử thì lần đầu tiên gặp được cảnh tượng những học sinh khác còn chưa nhìn rõ mặt ta đã vội quỳ rạp hết xuống.

Bọn họ như mấy con dê con ngoan ngoãn, trong miệng đồng thanh hô: "Thảo dân cấp Thái Tử thỉnh an, cấp Cửu hoàng tử thỉnh an."
Chuyện ta đến Thái Học đọc sách đã truyền khắp kinh thành, mọi người trước đây chỉ biết có một vị Cửu hoàng tử, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Cửu hoàng tử ngoài đời bao giờ.

Ta quét mắt qua đám người đang quỳ, mãi cho đến khi tiến vào thượng xá vẫn không nhìn thấy Lâm Trọng Đàn đâu.

Trong phòng học có tám cái bàn, riêng đám hoàng tử đã chiếm bốn cái, dư lại mấy cái là chỗ ngồi của tiểu hầu gia phủ thân vương, Câu Tin Hồng – con vợ cả của phủ âm bình quận vương, cùng thứ tử Vinh Hiên của Vinh phủ.


Còn có một bàn trống không, không có người ngồi, trên bàn chỉ có mấy quyển sách.

Ta vừa vào phòng học thì ngoại trừ Câu Tin Hồng, sắc mặt hai người còn lại đều biến đổi, tiểu hầu gia là rõ ràng nhất.

Hắn nhìn ta như nhìn thấy quỷ, miệng mở to, ngay sau đó vài bước vọt tới trước mặt ta, "Lâm Xuân Địch, ngươi chưa chết ư?! Không có khả năng, Đàn Sinh hắn......"
"Ngươi cũng rõ rồi còn gì, đây là Khương Tòng Hi - Cửu hoàng tử và là đệ đệ của ta, không phải con mèo con chó ở đâu cả." Thái Tử ở bên cạnh không chút để ý mà ngắt lời tiểu hầu gia.

Tiểu hầu gia ngây người, nhìn ta đánh giá nửa ngày, "Nhưng lớn lên giống nhau như đúc a."
Hắn duỗi tay tới định cầm tay ta, dường như muốn xem ta có phải người sống thật hay không.

Nếu là bình thường thì ta chỉ có thể để kệ hắn, nhưng hiện tại không giống nhau, hắn còn chưa kịp đụng tới thì thái giám bên cạnh ta đã duỗi tay ngăn lại.

"Tiểu hầu gia, Cửu hoàng tử bệnh nặng mới khỏi, lần đầu ra ngoài cung, bệ hạ đã phân phó qua bất luận kẻ nào cũng không được làm Cửu hoàng tử sợ hãi."
Vị thái giám này tên Nữu Hỉ, là người biết võ, ban đầu là người đi theo Hoàng Thượng, hiện tại bị phái đến bên cạnh ta.

Tiểu hầu gia hoàn toàn sửng sốt, hắn không dám tin tưởng mà nhìn ta, cho đến khi bị Thái Tử đạp một cước, "Nhìn đủ chưa?"
Môi hắn giật giật, muốn nói gì đó nhưng lại thôi, lưu luyến quay về chỗ mình ngồi xuống.

Cũng bởi vì ta đi học nên phòng học vốn có tám người nay nhiều thêm một cái bàn.

Ta trước ngồi xuống, bất động thần sắc mà nhìn về phía bàn trống kia.

Đó là vị trí của Lâm Trọng Đàn sao?
Đợi lát nữa nhìn thấy ta hắn sẽ có phản ứng gì?
Liệu có giống như tiểu hầu gia thấy ta như thấy quỷ không? Hay vẫn là như ngày xưa thông tuệ mà kêu ta là Cửu hoàng tử?
Cả hai loại phản ứng ta đều không nhận được, bởi vì Lâm Trọng Đàn căn bản không có xuất hiện.

Từ khi ta tới đến khi ta rời khỏi Thái Học thì vị trí đó trước sau trống không.

Ta bất giác thấy thất vọng, cũng không có tâm tình tiếp tục quan tâm Thái Tử.

Trước khi ta bước lên xe ngựa, bỗng nhiên có người xông tới.

Người nọ bị ngự lâm quân đi theo ta ngăn lại nhưng vẫn như cũ không thuận theo, không buông tha mà chạy về phía xe ngựa, trong miệng tê tâm liệt phế mà kêu, "Lâm Xuân Địch!"
Bước chân ta dừng lại, chậm rãi quay đầu lại nhìn về phía người đang bị ngự lâm quân ấn trên mặt đất đến chật vật bất kham kia..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui