Người ngồi bên cạnh giường bị ta làm cho giật mình, đồng tử hắn hơi co lại, mặt lộ vẻ lo lắng nhìn ta.
"Chủ tử." Tống Nam nắm chặt khăn trong tay, giọng nói rất nhỏ, "Nửa đêm người hơi sốt nhẹ, thuộc hạ không yên tâm nên mới......!Mới tiến vào kiểm tra."
Nhìn thấy người nọ là Tống Nam, bàn tay đang nắm chặt góc áo hắn của ta dần dần buông ra.
Thật sự giọng nói ta vừa nghe được là của Tống Nam sao?
Ta nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài giường, ánh nến trên bàn lờ mờ, ngoài cửa sổ thì nhá nhem tối nên nhìn không ra là mấy giờ.
"Mấy giờ rồi?" Ta hỏi hắn.
Tống Nam đáp lời, "Đầu giờ Dần ạ."
Ta lật người qua, quay mặt vào trong tường, "Ta không có việc gì, ngươi đi ra ngoài đi."
Qua một hồi lâu ta mới nghe được tiếng quần áo sột soạt, Tống Nam đứng dậy đi rồi.
Ta giơ tay lau qua mặt, lông mi ta ướt, mu bàn tay ta khi chạm vào mặt cũng cảm nhận được hơi nóng.
Tống Nam không gạt ta, ta có sốt nhẹ, nhưng hiện giờ ta không muốn gặp bất kì kẻ nào hết, kể cả là đại phu.
Hương an thần hãy còn cháy, ta lại bắt đầu buồn ngủ nên liền dứt khoát đứng dậy xuống giường.
Dưới lầu là một dãy phố cũng coi như sầm uất, chỉ là lúc này sắc trời tối đen, trên đường không có một bóng người.
Trong bóng đêm lờ mờ ẩn hiện lầu son nhà cổ, trong gió còn thoang thoảng một hương hoa mùa hè mà ta không biết tên.
Ta vẫn luôn nghĩ rằng người giết ta là Lâm Trọng Đàn, cho nên ta dồn hết tâm trí, không tiếc hết thảy để huỷ hoại hắn.
Nhưng hiện tại ta mới phát hiện không phải, tất cả cho đến bây giờ vẫn rất mông lung đối với ta.
Ta ngồi bất động trên ghế nhìn cảnh sắc ngoài cửa sổ, mãi cho đến khi bình minh ló dạng ta mới nhớ ra mình phải về cung gặp Trang quý phi, cuối cùng ta vẫn phải gọi đại phu tới xem qua bệnh tình.
Đại phu vừa mới bước chân khỏi khách điếm là người của Đông cung đã tìm đến, nói Thái Tử lo lắng cho ta không yên, muốn mời ta lại cung hắn.
Ta cũng không muốn hỏi cung nhân truyền lời xem tại sao lại biết ta ở chỗ này, "Ta phải dùng bữa sáng đã, nếu các ngươi có chuyện gì gấp thì cứ đi về trước báo lại với Thái Tử đi."
Cung nhân đáp lại với vẻ mặt tươi cười "Bọn nô tài không vội, bọn ta sẽ đợi ở bên ngoài ạ."
Uống xong thuốc do đại phu kê, chờ người đỡ nóng một chút ta liền vội vàng chạy về cung Hoa Dương.
Vừa lúc Trang quý phi đang tỉnh táo, ta tiến vào trong tẩm điện của nàng, nàng liền vẫy tay gọi ta qua.
"Sao hôm qua lại không về cung?" Khí sắc của Trang quý phi tuy đã khá hơn so với hai ngày trước nhưng cũng trông không quá khỏe mạnh, hoàn toàn không thể so với dung nhan thịnh thế thường ngày của nàng.
Nàng nhẹ nhàng nắm lấy tay ta, trong mắt hiện rõ vẻ ưu phiền.
Ta cười cười trấn an nàng, sau đó ra lệnh cho cung nhân hầu hạ xung quanh lui xuống.
Cho đến khi trong tẩm điện chỉ còn lại hai nguời chúng ta, ta rót một cốc nước, lấy ra viên thánh dược giải được mọi loại độc đưa đến bên môi Trang quý phi, "Mẫu phi, đây là thuốc giải độc, nhưng người uống nó xong vẫn phải giả bộ không khoẻ nhé, không thể để cho người khác biết người đã khỏi bệnh."
Ta nghĩ kỹ rồi, cho dù chân tướng là như thế nào thì ta vẫn phải đưa trang quý phi rời khỏi nơi này.
Trang quý phi nhìn viên thuốc trong tay ta nhưng lại không vội uống, nàng lo lắng hỏi ta: "Có phải đã xảy ra chuyện gì không?"
"Không có đâu ạ, thuốc này là do quốc sư rất vất vả mới kiếm được, mẫu phi vẫn nên nhanh chóng uống nó đi ạ."
Ta thuyết phục một hồi nàng mới miễn cưỡng tin tưởng lời ta nói, nhưng nàng vẫn không chịu uống thuốc, nói viên thuốc này quý giá như thế thì nên để lại cho ta dùng vẫn hơn.
Ta nhịn xuống cảm giác muốn khóc, lắc đầu nói: "Ta còn vài viên nữa cơ, mẫu phi nhìn xem, hiện tại trên người ta vẫn còn một viên này."
Ta đưa viên thuốc giả chết cho Trang quý phi xem, vì dùng giấy dầu bọc lại nên nhìn nó không quá khác biệt, lúc này nàng mới chịu uống thuốc.
Ta cũng không ở bên Trang quý phi được bao lâu thì Thái Tử đã hạ triều, hắn mang theo viện đầu của Thái Y Viện tới cung Hoa Dương.
Viện đầu vẫn như thường lệ bắt mạch cho ta, ngày ấy nhờ có Hoàng Hậu tới nên viện đầu mới tạm giữ được một mạng, nhưng kỳ hạn cũng chỉ là từ nửa tháng kéo dài thành một tháng.
Cũng khổ cho viện đầu tuổi tác đã cao, vì vội chuyện cổ trùng mà trong mấy ngày ngắn ngủi trông đã hốc hác đi nhiều.
Hắn ngồi im bắt mạch cho ta, được một lúc thì lông mày bỗng nhíu chặt, "Có phải thân thể của Cửu hoàng tử độ này không được nhanh nhẹn lắm?"
Thái Tử đứng ở bên cạnh ta, hắn mới hạ triều liền qua đây luôn nên triều phục còn chưa kịp thay, "Nói rõ ra xem nào"
Viện đầu liên tục gật đầu, "Mạch tượng của Cửu hoàng tử nhiệt nóng bất thường, mạch mau mà vô lực."
"Là do cổ trùng sao?" Thái Tử truy vấn.
Viện đầu lại bắt mạch hồi lâu mới nói: "Thần còn chưa xác định được, mấy ngày trước cổ trùng trong người Cửu hoàng tử hãy còn an tĩnh không di chuyển thì hôm nay đã di chuyển nhiều hơn, tựa theo tâm mạch."
Mắt phượng của Thái Tử nhíu lại, hẳn là không vui, viện đầu liền vội quỳ trên mặt đất.
Ta thu tay trên gối mềm vào trong tay áo, hiện tại ta không có cách nào cầu tình cho viện đầu nữa, ta......!Ta còn không khống chế nổi cảm xúc của chính mình với Thái Tử.
Bỗng nhiên Thái Tử tiến sát gần tới ta, vì hắn đưa mặt quá gần nên đến cả đồng tử của hắn ta cũng thấy rõ, "Có chỗ nào không thoải mái sao?"
Lông mi ta nhẹ run, mím chặt môi rồi lại mở miệng ra, hơi hơi quay mặt đi, "Ngày hôm qua ta hơi nhiễm lạnh một chút, nhưng ta đã uống thuốc rồi."
Dường như Thái Tử hơi ngừng một chút, sau đó hắn chợt nắm lấy tay ta, "Thân thể không tốt thì đừng có ra ngoài cung suốt nữa."
Ta chịu đựng cảm giác ghê tởm muốn rút tay về, chỉ ừ một tiếng.
Thái Tử đứng lên một lần nữa, nói chuyện gì đó với viện đầu
Ta không còn tâm tư nghe xem bọn họ nói gì, ta nghiêng đầu nhìn về phía Thúc công công đang canh giữ ở bên ngoài.
Kỳ thật ta nhớ rất rõ hắn, người lúc trước đến đưa thiệp mời ta đến yến tiệc ở Vinh phủ chính là hắn.
Việc Đoạn Tâm Đình trở lại Đoạn gia được làm rất kín đáo, thậm chí không có bao nhiêu người biết.
Từ khi Đoạn Tâm Đình trở lại Đoạn gia thì hắn vẫn luôn đóng cửa không ra ngoài, ta bảo Tống Nam tự mình đi canh chừng hắn.
Chỉ là mới được bảy ngày thì Tống Nam đã trở lại bẩm báo.
Hắn đã nhiều ngày canh giữ ở trên cây bên ngoài phòng của Đoạn Tâm Đình, vào đêm ngày hôm qua thì bắt gặp một hắc y nhân trèo tường vào sân.
Hắn sợ rút dây động rừng sẽ bại lộ thân phận nên không ra mặt mà dùng hòn đá nhỏ ném vào hai gã sai vặt ngoài cửa phòng Đoạn Tâm Đình cho tỉnh.
Hắc y nhân tuy tay chân mau lẹ nhưng mới giết được một người thì đã bị người còn lại phát hiện hét toáng lên, Đoạn Tâm Đình đang nằm ngủ trong phòng cũng bừng tỉnh, lập tức thét chói tai kêu cứu mạng.
Hắc y nhân thấy thế cục không tốt, chỉ có thể rời đi trước, mà Tống Nam liền ngay lập tức đuổi theo sau.
Ta hỏi: "Ngươi nhìn thấy hắn đi hướng nào không?"
"Tuyên Võ Môn." Tuyên Võ Môn là cửa cung gần Đông cung nhất.
Tống Nam lại nói: "Thuộc hạ đã tận mắt nhìn thấy hắn thay quần áo rồi mới qua Tuyên Võ Môn, vì khi đó chưa đến giờ mở cửa cung nên thuộc hạ không dám tự tiện lẻn vào, cuối cùng không đuổi theo bắt được."
"Vậy ngươi thấy rõ mặt hắn không?" Ta hỏi.
Tống Nam lắc đầu, "Cách quá xa mà trời tối nên thần cũng không thấy gì."
Thật ra cũng không cần phải hỏi quá nhiều, người mà nửa đêm có thể lẻn vào cung thì có thể là ai được chứ? Thần tử thân vương còn không có được đặc cách đấy.
Người có thể tự tiện ra vào cửa cung thời điểm đó chỉ có thể là Ngự lâm quân canh gác hoặc là nguời của Thái Tử.
Thái Tử hiện giờ là giám quốc, trên dưới hoàng cung đều phải nghe lệnh hắn.
Ta siết chặt tay, mới vừa phân phó Tống Nam nghĩ cách điều tra chỗ Thúc công công thì hắn đột nhiên quỳ xuống.
"Chủ tử, thuộc hạ có chuyện muốn thẳng thắn."
Ta ngước mắt nhìnTống Nam, hắn vùi đầu rất thấp, như là không có mặt mũi nào nhìn ta, "Lâm Trọng Đàn uỷ thác thuộc hạ thay lời hắn nói với chủ tử, nếu là chủ tử đang điều tra lại chuyện năm đó thì đừng làm nữa."
Ta đột nhiên nghe được tên Lâm Trọng Đàn từ miệng Tống Nam, không khỏi kinh ngạc vô cùng, "Ngươi......!Ngươi và hắn......"
Nhưng ta nói được một nửa thì dừng lại.
Lần đầu ta gặp Tống Nam, chính là lần ta và Lâm Trọng Đàn gặp nạn và được hắn đưa đến quân doanh, khi đó Tống Nam vẫn là tướng quân, khí phách hăng hái.
Hắn mới gặp ta đã buông vài lời châm chọc, ngược lại với Lâm Trọng Đàn thì thái độ lại rất tôn kính đúng mực.
Ta cảm thấy như chính mình bị phản bội, giọng trở nên hơi run rẩy, "Ngươi là người của hắn?"
Tống Nam vội ngẩng đầu, "Không, thuộc hạ vẫn luôn trung tâm với chủ tử, chỉ là nửa tháng trước Lâm Trọng Đàn có gửi thư cho thần nói rằng người đang ở chỗ hắn, còn nói kẻ ở trong cung chính là giả.
Vốn ban đầu ta không tin, cũng định bẩm báo lại việc hắn chưa chết, nhưng khi ta điều tra thì vị ở trong cung Hoa Dương kia lại đúng là hàng giả thật, Lâm Trọng Đàn cũng nói ở trong thư rằng hắn không sợ việc ta nói ra chuyện hắn còn sống, dù sao hiện giờ hắn đã không còn là người của Bội triều nữa, lần này hắn trở lại chỉ là để cứu chủ tử thôi."
Hắn ngừng một lát rồi tiếp tục nói: "Hắn muốn ta nếu chủ tử thả Đoạn Tâm Đình thì phải nhắc nhở người không tra lại chuyện cũ mà nhanh chóng rời khỏi kinh thành, hắn đã an bài người tiếp ứng ở ngoài thành.
Lúc trước thuộc hạ không nói là bởi vì còn nửa tin nửa ngờ, cho đến khi nhìn thấy hắc y nhân vào đêm qua mới ý thức được chuyện này không ổn.
Lâm Trọng Đàn còn để cập đến Thúc công công ở trong thư, nói rằng ông ta nhập cung khi mới 4 tuổi nên tịnh thân không sạch sẽ, ở ngoài cung còn có một đứa con.
Mấy năm nay Thúc công công đã giúp Thái Tử làm không ít chuyện bẩn thỉu, để đảm bảo Thúc công công trung tâm, Thái Tử đang giữ đứa trẻ này ở trong tay, chúng ta muốn tra có thể xuống tay với nó, nhưng rất có khả năng sẽ kinh động tới Thái Tử.
Nếu để Thái Tử biết chủ tử đã phát hiện ra thì người tuyệt không có cơ hội thoát khỏi kinh thành."
Ta không khỏi vô thức nắm chặt lòng bàn tay, đến khi cảm nhận được đau đớn mới chậm rãi buông ra.
Nếu Tống Nam không phản bội ta và những chuyện hắn vừa nói là thật thì cũng không còn khó để xác định ai là người thật sự sai Đoạn Tâm Đình giết ta nữa rồi.
Là Thái Tử.
Lâm Trọng Đàn cũng biết, thậm chí còn có khả năng đã sớm biết từ lâu, nhưng hắn lại không nói cho ta.
"Nếu ta không rời khỏi kinh thành thì sao?" Ta cố ý hỏi, ta muốn biết rốt cuộc Lâm Trọng Đàn đã biết những chuyện gì.
Tống Nam nghe vậy lại cúi đầu, trầm mặc hồi lâu mới nói: "Lâm Trọng Đàn nói nếu chủ tử đã biết chân tướng thì nhất định sẽ muốn báo thù, nhưng hắn đã dặn ta nói với chủ tử câu này——
Nhi tử ở xa nương hoài bao nhung nhớ
Nương ở nhà mong đến hiu quạnh khôn nguôi.
* Câu trên mình chém đấy chứ QT gốc nó như này: "Đem mẫu hàn mương thượng, lưu gia bạch hàn âm.", mình cày nát google không có tìm ra bài thơ gì, đọc cũng không hiểu nó liên quan gì câu chuyện lắm hic, ai biết cmt cho mình với nha
Đây là một bài thơ cổ viết về nỗi nhớ nhi tử đang ở vạn dặm xa xôi của người mẹ nơi quê nhà, năm đó ta còn từng ngâm bài thơ này trước mặt Lâm Trọng Đàn.
Ta nghe vậy liền nhất thời không biết nói gì thêm, Lâm Trọng Đàn thông minh là thế mà lại trước sau không muốn nói thật với ta, cho dù tới tận lúc này hắn vẫn còn phải chuyển lời qua Tống Nam.
Ánh nắng ngoài cửa sổ đã nhạt dần, mặt trời dần lui về phía Tây, ánh sáng trong điện cũng trầm đi nhiều.
"Hắn còn nói gì nữa không?" Ta hỏi Tống Nam.
Ánh mắt Tống Nam chợt thay đổi, hình như có chút thương tiếc, dường như có cả sự không đành lòng, hắn biết ít nhiều chuyện giữa ta và Lâm Trọng Đàn, tin tức về Lâm Trọng Đàn đều là nhờ hắn chuyển về cho ta.
"Hắn nói từ nay về sau giữa hai người đã thanh toán xong.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...