Vạn Người Mê Y Không Muốn!


Hạ Thiên Tiếu biết sớm muộn gì cũng có một ngày như vậy, nhưng không ngờ lại nhanh như thế.Y còn không biết liệu Thái Tử có biết chuyện Hoàng Hậu ra tay hãm hại mình không, gã có nhúng tay vào chuyện đấy không.


Nếu gã có tham dự thì chứng minh rằng Thái Tử không tha cho y rồi, thật là nguy hiểm.Y che dấu sự hoảng loạn, giả vờ như mình không hiểu Hạ Tử Sâm đang nói gì, thậm chí còn nghiêng đầu đáp lại lời Hạ Tử Sâm: “Thái Tử ca ca nói gì thế? Đệ có phải là đồ ăn đâu.”Mặt Hạ Tử Sâm lập tức cứng đờ, gã cao hơn Hạ Thiên Tiếu nửa cái đầu, từ trên cao nhìn chằm chằm vào y, biểu cảm trên mặt thay đổi liên tục.Một lát sau, gã nở nụ cười.“Đúng vậy, ngươi không phải đồ ăn.” Gã chủ động kéo dài khoảng cách giữa hai người: “Tốt nhất là ngươi nghe không hiểu.”Nhưng theo những gì gã quan sát được trong khoảng thời gian gần đây, Lục đệ này của gã không giống như là không hiểu.Giống như bây giờ, rõ ràng vẫn là khuôn mặt đấy nhưng lại có cảm giác có chỗ nào đấy không giống, khí chất và biểu hiện khác đi nhiều.Trước đây, Hạ Thiên Tiếu luôn thích cúi đầu.

Rõ ràng là một hoàng tử mà đi đường lại cứ cúi đầu, nhìn rất nực cười, một tên nô tài trông còn có khí thế hơn y.Lại còn thích lo chuyện bao đồng khắp nơi, đồng cảm với mấy kẻ không đâu.Còn hiện tại, toàn thân tràn đầy thần thái, cho dù cúi đầu vẫn có thể cảm giác được y bừng bừng sức sống.

Tuy thể hiện mình yếu thế nhưng ngoảnh lại là có thể phất lên.Giống một con mèo nhỏ.Hạ Thiên Tiếu cảm thấy không nên đứng đây thêm nữa, y sợ bị bọn họ phát hiện ra mình có ý định trốn khỏi cung, nên nhanh chóng nói: “Thái tử ca ca, đệ đột nhiên nhớ ra có việc bận ở điện Ý Thanh, đệ xin phép cáo lui.”“Ồ?” Không ngờ Thái Tử lại hỏi: “Có chuyện gì?”“...” Hạ Thiên Tiếu cười gượng nói: “Nô tài trong cung làm một cái diều lớn, đệ chạy về xem như nào.”Nhìn đi, thời hạn bảy ngày Hoàng Thượng cho để phá án đã sắp hết rồi mà y chỉ nghĩ đến chơi bời, chắc chắn là bùn nhão không thể trát tường được, không mơ ước ngôi vị hoàng đế.Hạ Tử Sâm gật đầu: “Lục đệ không tra án mà lại có hứng thú với việc khác.”Trong lòng Hạ Thiên Tiếu nhủ thầm nhanh thả y đi đi, bên ngoài thì gật đầu liên tục.Có lẽ bộ dáng y gật đầu trông tức cười quá nên người thị vệ từ đầu vẫn luôn bị bỏ qua đột nhiên cười khẽ một tiếng.Tiếng cười không lớn, cũng không đến mức xúc phạm.


Hạ Thiên Tiếu nghi ngờ hỏi: “Ngươi là...”Y chưa từng gặp người này, khuôn mặt vô cùng lạ lẫm.Người đó chắp tay rồi nói: “Vi thần là Hoa Minh Thành, là thị vệ vùng lân cận.”Vẻ mặt Hạ Thiên Tiếu không biến đổi chút nào, trong lòng lại dậy sóng ầm ầm.Đây không phải là nhân vật chính sao!Thì ra nhân vật chính như vậy.Từ từ, điều này chẳng phải thể hiện rằng cốt truyện đang tiến triển sao?Cảm giác cấp bách dâng lên trong lòng Hạ Thiên Tiếu.Đúng lúc này, Hạ Tử Sâm nói: “Nếu nhớ đến diều thì đi đi.”Hạ Thiên Tiếu lập tức chuồn đi.Nhìn bóng lưng chạy trối chết của y, Hạ Tử Sâm rơi vào trầm tư.Trong lòng bàn tay còn sót lại cảm xúc mềm mại ấm áp vừa nãy, gã chà xát lòng bàn tay.*Hạ Thiên Tiếu phát hiện mình luôn gặp phải những nhân vật quan trọng trong cuốn tiểu thuyết, giống như vận mệnh đã an bài, dù đã cố tình tránh né nhưng vẫn sẽ gặp những người đó ở chỗ không thể ngờ tới.Hơn nữa y còn biết rõ nội dung cốt truyện đang chạy đến đâu.Khoảng một hai ngày nữa, Thái tử sẽ đề cử nhân vật chính với Hoàng Thượng, sau đó cùng vai chính đi giải quyết nước Mẫn và loạn đảng Đại Hạ.Hiện tại cách thời điểm y bị phát hiện không phải con trai ruột của Hoàng Thượng còn khoảng nửa năm nữa.Nói cách khác, y còn nửa năm nữa thôi.Đúng lúc này, Viên Viên báo cho y tin tức về tên thái giám đã chết kia.“Nô tài hỏi thăm được trong nhà Hà Ngọc còn có một mẫu thân, nhưng đã mất tích lâu rồi.

Trước khi mất tích, có người trong thôn ấy nhìn thấy mấy nam nhân đến nhà Hà Ngọc.”Bây giờ còn chưa chắc chắn trăm phần trăm là Hoàng Hậu làm, nhưng tám chín phần là do Hoàng Hậu.Khả năng cao là Hoàng Hậu sai người bắt mẫu thân Hà Ngọc đi, thế nên Hà Ngọc mới không cần tiền bạc, thậm chí chấp nhận mất mạng.Là một nhân vật nhỏ đáng thương.Ngày đó, Hạ Thiên Tiếu thấy Hoàng Hậu mặc trang phục đơn giản, ăn uống đạm bạc, tựa như một người từ bi, nhưng không ngờ thủ đoạn lại...!ác độc đến vậy.Hiện tại, Hạ Thiên Tiếu cần phải: tìm được mẫu thân Hà Ngọc, hơn nữa phải để Hoàng Thượng tự mình phát hiện chuyện này do Hoàng Hậu làm, để y thoát khỏi chuyện này.Nhân vật chính sắp lên sân khấu, tuyến truyện đang tiến dần theo quỹ đạo, sau khi xong chuyện này thì y không thể dựa vào sự yêu thương của Hoàng Thượng nữa, có thể an toàn rút lui là may mắn rồi.Hôm sau, Hạ Thiên Tiếu nghe được tin Thái Tử tiến cử một nhân tài cho Hoàng Thượng như dự đoán.Y rửa mặt chải đầu để xuất cung.Trên đường xuất cung lại bất ngờ gặp được một người.Trạng Nguyên tương lai Hứa Quyết Minh.Khi Hạ Thiên Tiếu gặp gã liền cảm giác suy nghĩ của mình được chứng thực, quả nhiên là dù y đến chỗ nào cũng sẽ gặp được nhân vật quan trọng trong sách.Điều này có lẽ có liên quan đến việc y là vai phụ chủ chốt.Nếu như thế thì y không thể bỏ chạy được.Nên Hạ Thiên Tiếu đoán là dù bây giờ y chạy trốn khỏi hoàng cung thì cốt truyện cũng sẽ không cho phép.Mới đầu y nghĩ mình có thể thay đổi nội dung cốt truyện.Lúc mới xuyên vào đây, trong quá trình điều tra chuyện hàn thực tán thì y có thể thay đổi vài chuyện nhỏ nhưng vai chính vẫn lên sân khấu đúng hạn thì xem ra y không thay đổi được cốt truyện rồi.Nói cách khác, y vẫn phải chết.Đúng là một suy đoán bi thương.Đối với Hứa Quyết Minh, Hạ Thiên Tiếu hoàn toàn không muốn đụng chạm chút nào nên định nhắm mắt làm ngơ đi qua gã.Địa vị của y vẫn cao hơn so với Hứa Quyết Minh, muốn đi thì đi.Y không muốn đối mặt với Hứa Quyết Minh, còn gã lại cố tình muốn nói chuyện với y.Hạ Thiên Tiếu còn chưa kịp xoay người đi đã nghe thấy Hứa Quyết Minh nói: “Tham kiến Lục điện hạ.”Bọn họ đang đứng ở cửa hoàng cung, y muốn xuất cung, còn Hứa Quyết Minh muốn vào cung, rõ ràng hướng đi hoàn toàn ngược lại mà không hiểu sao gã cứ phải tiến lên chào hỏi.Hạ Thiên Tiếu ậm ừ một tiếng xem như đáp lời.Gần đây y có nhiều hành động không phù hợp với tính cách của nguyên chủ, thêm lần này nữa cũng chẳng sao.


Lần uống say đó y đã làm lộ bản tính, bêu xấu trước mặt nhiều người như vậy thì theo tính tình của nguyên chủ bây giờ y phải đối mặt với người trong lòng thì xấu hổ cũng là điều dễ hiểu.Hứa Quyết Minh thấy y qua loa với mình như vậy, rũ mắt nói: “Vừa qua Lục điện hạ gieo hoa sen ở Hứa phủ, muội muội của ta vẫn luôn nhớ thương ngài.”Ánh mắt Hạ Thiên Tiếu dừng lại.Hứa Quyết Minh đang...!mời y đến Hứa phủ?Vẻ mặt Hạ Thiên Tiếu đầy kinh ngạc sợ hãi.Trong tiểu thuyết nói Hứa Quyết Minh cực kỳ chán ghét y mà?Hứa Quyết Minh có một muội muội, nguyên chủ thường xuyên giả vờ tìm muội muội Hứa Quyết Minh chơi bời để vào Hứa phủ gặp gã.Mỗi lần Hứa Quyết Minh xử sự đều khiến người khác khó hiểu.Có khi cảm giác gã đối với nguyên chủ rất đặc biệt, nếu người khác mượn cớ vào Hứa phủ tìm muội muội gã để gặp gã thì có lẽ sẽ bị gã tìm cớ đuổi ra ngoài.Có khi lại cảm thấy không hẳn là như vậy, gã không dám đuổi vì nguyên chủ là hoàng tử.Sau đó xác định được vì nguyên chủ là hoàng tử.Nhưng bây giờ gã lại đưa ra lời mời này thì có thể là có gì đó đặc biệt..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận