Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

Ánh nắng mặt trời bên ngoài nhà khách rất tốt, sương mù sáng sớm đã tan đi, tầm nhìn rõ ràng, biển hoa thoạt nhìn không thấy bờ bến đâu.

Đi đến gần hàng rào gỗ vây quanh cánh đồng hoa, Tống Vân Hồi giơ máy ảnh trong tay lên, xoay người tiện tay chụp vài bức.

Bọn họ dạo một vòng trên trấn, ăn điểm tâm sáng đặc sắc địa phương, mua vài món đồ vặt vãnh.

Tống Vân Hồi vui vẻ 'thu hoạch' mũ rơm x1.

Mũ rơm là hai người cùng mua, Tần Thư cũng có, chỉ là tạm thời vẫn chưa đội, anh gài chiếc mũ rơm ở sau gáy.

Trấn không lớn lắm, vào ban ngày chỉ có thể tính là một trấn nhỏ bình thường, dường như không có bất cứ khác biệt gì so với những nơi khác, dạo hết một con phố, hai người vừa khéo chỉ cần đi từ con đường dài của trấn là vào thẳng cánh đồng hoa.

Oải hương nơi này trưởng thành rất cao, vừa vào cánh đồng hoa ngước mắt lên, cảm giác như bản thân đang trực tiếp vùi mình vào đại dương màu tím.

Hiện giờ đã vào hạ, sáng sớm và chiều tối vẫn tính là mát mẻ, hiện tại đã không còn sớm nữa, xung quanh bắt đầu nóng lên, Tống Vân Hồi xắn nửa ống tay áo sơ mi lên, tăng nhanh bước chân tiến về phía trước.

Gió trên vùng đồng bằng rộng lớn không chịu bất kỳ trở ngại nào, thổi bay vạt áo sơ mi, mũ rơm trên đỉnh đầu mơ hồ có xu hướng bay mất, Tống Vân Hồi giơ tay giữ lại.

Mắt và sống mũi cậu đổ bóng râm dưới vành mũ rơm, lúc ánh nắng vụn vặt xuyên qua những khe hở được tạo nên do đan dệt mũ liền tạo ra những điểm sáng loang lổ vẩy xuống một bên sườn mặt.

Cậu xoay người lại, một tay đè mũ rơm, một tay duỗi về phía Tần Thư.

Ý cậu rất rõ ràng.

Buông chiếc máy ảnh đang đeo trên cổ xuống, Tần Thư nắm chặt lấy tay đối phương.

Biển hoa rất lớn, cuối đường nhìn còn có cối xay gió đang chầm rì rì xoay.

Gió vẫn đang thổi, hoa lá xung quanh cọ xát, phát ra một trận âm thanh xào xạc.

Ngoài tiếng cọ xát của hoa lá, bên tai còn mơ hồ truyền đến âm thanh khác.

Là ai đó đang ngâm nga, âm thanh yếu ớt như có như không, nhưng hẳn là cách không xa lắm.

Cánh đồng hoa phía trước có một ngã rẽ.

Một cô bé từ ngã rẽ đi sang.

Trong tay cô bé là một giỏ hoa, trên đầu cũng đội mũ rơm giống bọn họ, chỉ là bên trên có thêm hai đóa hoa.


Mắt của cô bé màu nâu, lúc nhìn sang tự nhiên mang theo một loại thần sắc tìm tòi nghiên cứu.

Tống Vân Hồi hình như rất có hứng thú với bài hát cô bé hát, cậu ngồi xổm xuống nỗ lực nhìn thẳng vào cô bé, hỏi cô bé có thể nói cho cậu biết mình đang hát gì không.

Cậu rất lễ phép, lớn lên còn rất đẹp trai, cô bé trả lời cậu, nói cha cô sẽ phụ trách chơi piano trong buổi đốt lửa trại đêm nay, cô bé muốn hát, đây là bài hát cô bé muốn biểu diễn trong buổi đốt lửa trại đêm nay.

Lúc cô bé nói trên mặt còn có chút kiêu ngạo.

Buổi đốt lửa trại đêm Tống Vân Hồi và Tần Thư biết.

Đốt lửa trại đêm là đặc sắc địa phương, là một trong những ngày hội nhất định phải được tổ chức vào dịp hè, thường thì trên quảng trường trung tâm thị trấn sẽ được thắp lên một ngọn lửa lớn, người dân bản xứ sẽ vây quanh ngọn lửa ca hát, hào hứng lên cũng có thể nhảy múa cùng nhau.

Cô bé rất nhiệt tình, còn chủ động hỏi bọn họ có muốn học không.

Tống Vân Hồi cười tít mắt, gọi một tiếng cô giáo nhỏ.

Giai điệu bài hát cô bé ngân nga cậu đã từng nghe qua, nhưng là nhạc khúc piano, đây vẫn là lần đầu tiên nghe thấy có người hát ra.

Cậu xưa nay luôn tràn ngập tò mò với những chuyện này, ở một góc độ nào đó mà nói cậu còn rất ham học hỏi.

Tần Thư biết, bèn lựa chọn ngồi xổm chung bồi người bên cạnh.

Anh lớn lên cao ráo, cũng không có tướng mạo thân thiện như Tống Vân Hồi, cánh tay với các đường nét cơ bắp trôi chảy không quá khoa trương lộ ra, dù đang ngồi xổm gắng sức hạ thấp thân hình, nhưng vẫn khiến các bạn nhỏ cảm thấy ngột ngạt.

Cô bé cầm giỏ hoa, lặng lẽ nhón mũi chân, mắt thấy nhẫn trên tay hai người, động tác khựng lại, đôi mắt nhất thời sáng lên.

Cố bé thích mấy thứ sáng lấp lánh, liền dắt bọn họ đến những nơi có cảnh đẹp mà cô bé biết để hóng gió.

Tựa như mối nhân duyên không thể giải thích với mèo, Tống Vân Hồi cũng rất được các bạn nhỏ chào đón.

Cô bé dạy bọn họ hát, lúc đi còn tặng Tống Vân Hồi ba nhánh hoa oải hương.

Trong tay cầm ba nhánh hoa oải hương, hôm nay hai người dạo bên ngoài một vòng.

Buổi tối họ dùng bữa tại một quán cơm trên trấn.

Hiện tại mặt trời vẫn chưa xuống núi, nhưng đường phố đã bắt đầu náo nhiệt, có lẽ đều đang chuẩn bị cho buổi đốt lửa trại đêm nay, người tới người đi, còn muốn náo nhiệt hơn so với ngày bọn họ tới.


Quán cơm ở gần quảng trường trung tâm trấn nhỏ, ngay khi tia sáng của ánh tà dương sắp biến mất triệt để thì tia sáng màu đỏ khác cũng xuất hiện, mơ hồ có cả tiếng reo vang rộn rã.

Khí hậu nơi đây đặc biệt, ban ngày còn có cảm giác nóng, đến tối thì trời bắt đầu trở lạnh.

Lửa trại mùa hè cũng chỉ có thể tổ chức tại nơi có khí hậu đặc biệt như vậy.

Tống Vân Hồi thoáng nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, đôi đồng tử nhạt màu phản chiếu ánh sáng màu quýt.

Tần Thư nhìn cậu, sau đó đẩy canh xương bò đến trước mặt cậu, nhắc nhở đối phương hồi thần, nói:

"Uống canh trước đi em, uống xong là có thể đi chơi rồi."

Bưng bát canh xương bò lên, lông mày Tống Vân Hồi khẽ giật.

Cậu không ngờ tới đã đến đây rồi mà đối phương vậy mà vẫn không từ bỏ kế hoạch dưỡng sinh lâu dài.

Dù là du lịch cũng phải cân bằng dinh dưỡng giữa thịt và rau.

Ăn xong bữa tối cân bằng dinh dưỡng giữa thịt và rau, Tống Vân Hồi cuối cùng cũng được bước ra khỏi cửa lớn quán ăn, đi về phía trung tâm quảng trường.

Quảng trường lúc này đã tập trung không ít người.

Nơi này đông người, rất dễ đi lạc, Tần Thư từ đầu đến cuối đều nắm chặt tay cậu không buông dù chỉ một lần.

Họ nhìn thấy cô bé một thân một mình đứng cạnh đài phun nước nhỏ tại quảng trưởng.

Cô bé đã thay quần áo, mặc một chiếc váy nhỏ rất đẹp, nhưng vẻ mặt lại không còn lanh lợi vui vẻ như ban ngày nữa, trông rất sốt ruột bất an.

Bên cạnh cô bé là một chiếc piano, đó có lẽ là vị trí của cha cô bé.

Tống Vân Hồi đi tới, cúi người chào hỏi cô nhóc, sau đó hỏi cô bé sao thế.

Cô bé vốn dĩ đang kiềm chế, sau khi nghe thấy có người nói chuyện với mình liền nhịn không nổi nữa, bẹp miệng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, đáp:

"Ba ba em vẫn chưa tới."

Tống Vân Hồi vẫn ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào cô bé như hồi sáng, dịu giọng nói: "Là đã xảy ra chuyện gì sao?"


Cô bé vừa kể vừa nấc, nói vốn dĩ hôm nay cô bé và ba ba tới cùng nhau, bởi vì đốt lửa trại sẽ rất vui, hôm nay còn là lần đầu tiên cô bé nấu cơm, không ngờ tới lúc ra khỏi cửa ba ba bỗng nói muốn đi toilet, bảo cô bé đi trước.

Vì thế cô bé liền đi trước, nhưng đến bây giờ vẫn chưa đợi được ba ba của mình tới.

Nói đến đây, nước mắt tựa như hoàn toàn không thể kiềm chế nổi nữa.

Một giây trước khi nước mắt cô bé rơi xuống, Tống Vân Hồi đã đưa điện thoại cho cô bé, hỏi cô bé có nhớ số điện thoại trong nhà không.

Cô bé nhớ, sau khi run giọng nói một tiếng 'cảm ơn' liền nhận lấy điện thoại, bắt đầu ấn ấn từng số.

Trước khi Tống Vân Hồi đưa điện thoại cho cô bé đã chuyển bàn phím thành tiếng Anh, cô bé hoàn toàn có thể nhìn hiểu.

Điện thoại vang lên vài tiếng, cũng may mà bên kia đã nhận máy.

Ba ba ở đầu dây bên kia dường như đang trải qua thử thách cuộc đời gì đó, tiếng nói chuyện có hơi lạc điệu.

Ông nói hiện tại tạm thời có việc không thể tới được, đã nhờ vả một chú ở hội trại tìm một người tới đàn thay mình.

Nói là tìm người thay, nhưng đây chỉ là một trấn nhỏ, còn là trấn nhỏ duy trì kinh tế bằng trồng cây công nghiệp và du lịch, ít ai cho con cái đi học piano, nhiều năm như vậy, có lễ hội gì cần đánh đàn vẫn luôn đều là ba ba cô bé phụ trách, tạm thời tìm người gần như không có khả năng, chỉ có một lần cách đây vài năm có một du khách chủ động nói rõ mình biết, còn mang theo cả nhạc cụ riêng của mình, là một cây violon.

Hôm nay có lẽ phải nhảy cóc qua bước nhạc đệm piano, mọi người trực tiếp cùng nhau ca hát, cô bé đã không còn cơ hội hát đơn ca câu đầu tiên nữa.

Ánh lửa bùng lên, soi sáng giọt nước mắt bất lực.

Ba nhánh hoa oải hương đến tay Tần Thư.

Tống Vân Hồi khom lưng xoa xoa đầu cô bé.

- -

Ekip show truyền hình quay từ sáng sớm đến tối muộn, ban ngày các khách mời chia ra đi khắp nơi khác nhau để gia tăng tình cảm, buổi tối tập hợp trước quảng trường trung tâm trấn nhỏ.

Lễ hội náo nhiệt là cơ hội tốt để gia tăng tình cảm.

Khách mời đứng thành từng đôi từng cặp, không biết có phải do chịu ảnh hưởng của hai người Tống Vân Hồi hay không, một đôi vừa ở bên nhau không bao lâu trước đó vẫn còn cảm thấy ngượng ngùng giờ đây đã chung đụng với nhau tương đối tự nhiên, tiến triển bay nhanh như gió.

Đạo diễn và các công nhân viên khác lần này không có mặt tại hiện trường, mà là ở trong phòng mà đoàn làm phim thuê xem ghi hình, sẵn sàng cắt hình ảnh livestream bất cứ lúc nào.

Đằng sau ống kính có không ít người chăm chú nhìn, thợ quay chụp khiêng máy quay vẫn thi thoảng liếc nhìn xung quanh.

Thợ quay phim đang nhìn, khách mời cũng đang nhìn.

Hoạt động của đêm nay rất trọng đại đối với người trên thôn, phần lớn mọi người đều sẽ ra khỏi cửa tới đây góp vui, trên quảng trường không lớn lắm đầy ắp người.


Vì thế nhìn thẳng một vòng, ngoại trừ đầu người che trước mắt, mấy khách mời cũng không thấy được gì.

Bên thắng đậm vậy mà lại là các cư dân mạng ngồi xổm ở nhà xem livestream.

Lợi dụng ưu thế tự nhiên của chiếc máy quay trên vai của các thợ quay phim, bọn họ có thể nhìn thấy ngọn lửa trại chất thành từng đống nhỏ trong đám người, nhìn thấy ánh lửa nhảy nhót bên trên, trải nghiệm cảnh tượng bình thường ít khi thấy.

Có khách mời khá thông thạo tiếng Anh, thuận miệng hỏi người bản xứ bên cảnh một câu hoạt động này sẽ làm những gì.

Người bản xứ trông rất nhiệt tình, mỉm cười trả lời cô.

Người bản xứ nói hoạt động đầu tiên của lửa trại đêm nay chính là mọi người cùng nhau hát bài hát địa phương, không biết hát cũng không sao, ngân nga theo là được.

Khách mời hỏi khi nào bắt đầu.

Dân bản xứ nói tiếng piano vang lên là báo hiệu hoạt động bắt đầu.

- -Tiếng piano vang lên.

Một giọng trẻ con trong trẻo cũng vang lên theo.

Là một piano vui tươi không kém phần du dương trầm bổng.

Tiếng đàn tựa như bên cạnh, nhưng tỉ mỉ lắng nghe lại cảm thấy rất xa, như truyền tới từ nơi nào đó khác.

Những người khác đã bắt đầu cất tiếng hát, có khách mời đứng trong đám đông, vẫn đang tò mò người đánh đàn đang ở đâu, nhưng nhìn ngó nửa ngày cũng không nhìn thấy.

Bọn họ không nhìn thấy người đánh đàn ở đâu, nhưng lại nhìn thấy Tần Thư mất dạng từ sáng sớm, đối phương cách bọn họ cả biển người, cũng không nhìn sang bọn họ, mà ngược lại cúi đầu như đang chuyên chú xem gì đó khác.

Tần Thư giống như một cột mốc bên cạnh Tống Vân Hồi, chỉ cần anh ở đây, Tống Vân Hồi nhất định đang ở xung quanh.

Nhưng bọn họ không nhìn thấy cậu đâu.

Tầm nhìn nơi này không thoáng lắm.

Vài người di chuyển sau đám đông, cuối cùng cũng đến được nơi mà bức tường người yếu đi đôi chút, có thể nhìn về phía trung tâm, xem xem đống lửa trại trông như thế nào.

Lần này bọn họ không chỉ nhìn thấy lửa trại, còn nhìn thấy cả người bên cạnh piano ngồi sau đống lửa.

Là một người không ngờ tới.

Người sau piano mặt mày nhàn nhạt, vẫn mặc áo sơ mi rộng rãi hồi sáng, ống tay áo được xắn lên phân nửa, ngón tay nhảy múa thoăn thoắt trên phím đàn đen trắng một cách thành thạo điêu luyện.

Là Tống Vân Hồi trước đó vẫn luôn không nhìn thấy.

- -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận