Vạn Người Ghét Cậu Ta Nghĩ Thông Suốt Rồi

[Nhìn hai người họ kìa! Đây là hình ảnh không cần donate cũng có thể xem sao!]

[Rõ ràng là chưa nói gì hết, mà tui lại cảm thấy ngọt ngào vcl, làm sao đây, là CPU của tui bị cháy hỏng rùi sao?]

[Vậy có lẽ CPU của tui cũng bị cháy cmnr QAQ]

[Mấy bác nhìn Tần Tiểu Thư kìa! Mấy bác nhìn người đàn ông này đi! Thật sự quá tri kỷ luôn hu hu hu, đáng đời người ta có bà xã!]

[w vừa rồi sao lại thành n dị hu hu hu, sao tui chuyển hong được hu hu hu]

[Tay Sữa Đậu Nành đẹp quá, hợp đeo nhẫn ghê luôn, kim cương hồng và hoodie cũng hợp nữa hu hu hu]

[Tức qué tức qué, không tìm thấy cốc nước để cheap moment, dễ thương quá trời quá đất!]

[Ha ha ha chỉ có tui để ý tới trà dưỡng sinh thôi sao, quả nhiên phải dưỡng sinh từ khi còn trẻ (gật đầu)]

[Còn có người nghe theo sao! (shock)]

Chỉnh lại mũ hoodie, Tần Thư khép cửa lại ra ngoài, Tống Vân Hồi cầm cốc ngồi trở lại, thuận mắt liếc nhìn bão bình luận.

Cậu bật cười, một tay cầm cốc, tay còn lại cầm bút xoay một vòng, tìm tờ giấy nháp vừa nãy của mình.

Cậu cúi đầu giải thích bước làm vừa rồi tỉ mỉ hơn một chút.

[Người này vừa rồi đã cười thành tiếng đúng không đúng không!]

[Bà xã cười thật dễ nghe, cười thêm một tiếng nữa có được không?]

[Bây giờ vẫn còn gọi người ta là bà xã hả, mấy ba có khác gì Tào tặc đâu (trợn mắt)]

[Hiểu rùi hiểu rùi, cảm ơn Sữa Đậu Nành!]

Giảng giải lại từng bước làm bài một lần, kết thúc đợt câu hỏi đầu tiên, Tống Vân Hồi buông bút xuống, lại lần nữa mở tin nhắn riêng ra, nằm dài trên ghế chậm rãi chờ đợi đợt câu hỏi thứ hai.

Đang nhìn nhìn thì trên màn hình điện thoại nhảy ra một tin nhắn.

Là Tần Thư, anh hỏi cậu có muốn ăn bánh kem không.

Trong nhà có trái cây, thật ra là có đủ cả, có thể làm một chiếc bánh kem trái cây.

Làm bánh nghe có vẻ rất thú vị.

Ngón tay vô thức gõ mặt bàn, Tống Vân Hồi bắt đầu tiến hành suy nghĩ thấu đáo.

Nhìn thời gian rồi lại nhìn thời lượng livestream, cuối cùng cậu làm ra một quyết định lớn lao.


Sau khi hồi âm tin nhắn của Tần Thư, cậu giơ tay tắt chức năng nhận tin nhắn riêng, vừa lướt đến tin nhắn cuối cùng vừa nói:

"Đây là mấy đề bài cuối cùng của hôm nay nha, lát nữa phải đi làm một việc rất quan trọng."

Ngước mắt nhìn thấy trên bão bình luận có người hỏi việc quan trọng gì, cậu mỉm cười, đáp: "Lát nữa phải đi làm bánh."

Là một việc rất quan trọng.

Đối với chiếc bánh còn chưa 'ra đời'.

Đã nói rõ từ trước, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi kết thúc, Tống Vân Hồi buông cốc nước xuống, lại lần nữa cầm bút lên.

Cậu tiến vào trạng thái rất nhanh, một giây trước còn đang cầm cốc nước nhàn nhã tán gẫu, một giây sau đã có thể nhanh chóng đọc đề.

Người trong phòng live trước hết phản ứng lại, đầu óc cuối cùng cũng xoay chuyển, bắt đầu luống cuống tay chân nỗ lực đuổi theo tiến độ của cậu.

Tuy trong đầu vẫn luôn nghĩ đến việc làm bánh, nhưng Tống Vân Hồi vẫn không có gì thay đổi, vẫn nghiêm túc giảng bài từng bước, chỉ khi các khán giả phòng live cần chút thời gian để phản ứng lại cậu liền lặng lẽ vẽ vài cái bánh nhỏ ở mép giấy.

Họa sĩ tâm hồn vẫn mãi là họa sĩ.

Một đống các thứ xiêu xiêu vẹo vẹo xuất hiện, thành công vấy bẩn trang giấy.

Tống Vân Hồi nhìn chằm chằm tác phẩm lớn của mình, cuối cùng lặng lẽ dịch tay phải, nỗ lực che đi chúng.

Cậu như không có việc gì xảy ra tiếp tục giảng bài.

[Ha ha ha ha ha cậu ấy thật sự cho rằng làm vậy có thể che đi chúng ư!]

[Khum sao đâu, tui đã chụp màn hình roài!]

[Kỹ năng của Sữa Đậu Nành thật không còn gì phải bàn cãi, ngay cả tác phẩm hội họa cũng trừu tượng như thế! (Nghiêm túc)]. Truyện Đam Mỹ

[Nhìn ra được người này bây giờ đã hoàn toàn hướng về bánh kem nhỏ rồi, mau để ảnh giảng cho xong rồi thả người đi đi ha ha ha ha]

Lúc làm đề thời gian đều trôi qua rất nhanh.

Giải quyết xong từng bài một, thời lượng livestream đã vượt qua thời gian mong muốn, cậu có thể kết thúc buổi live êm đẹp mà không có bất kỳ gánh nặng tâm lý nào.

Vừa đặt bút xuống bàn, Tống Vân Hồi theo thói quen cầm cốc lên chuẩn bị nhấp một ngụm, kết quả phát hiện bên trong đã trống không, lại như không có việc gì đặt cốc nước xuống.

Cậu nói: "Đã giảng xong rồi, nếu không còn vấn đề gì nữa thì mình off trước."

Câu này của cậu nghe qua như đang hỏi ý kiến, trên thực tế cậu đã bắt đầu di chuột đến nút lệnh tắt live rồi.

Đối mặt với nguy cơ bị cắt đứt suối nguồn vui vẻ, quần chúng trong phòng live trong cái gấp ló cái khôn, ăn ý cùng chung một chiến tuyến, đầy màn hình đều là muốn học hành tiếp, tựa như người của cả phòng live bây giờ đều đã trở thành những sĩ tử ham học hỏi.


Bọn họ bảo rằng học xong tri thức còn muốn học làm bánh ngọt, mở rộng kỹ năng đời sống của bản thân, ai nấy đều khát khao học hỏi, vừa cấp bách vừa thành khẩn.

Bọn họ còn gọi cậu là bậc thầy Tống.

"......"

Cuối cùng bậc thầy Tống không cách nào lay chuyển được tinh thần khát khao học hỏi của bọn họ, cậu động tay thay đổi khu livestream, ngắt thiết bị, dùng điện thoại live, cầm lấy giá đỡ đang đặt trên bàn.

Trước đó Tần Thư nhận được tin nhắn Tống Vân Hồi gửi tới bảo anh đợi một lát thì anh thật sự dừng động tác, ngồi trên sofa dưới lầu xem laptop của mình.

Đợi đến khi Tống Vân Hồi xuống lầu anh liền cầm tạp dề đã chuẩn bị xong đeo lên cho đối phương.

Chiếc tạp dề anh đeo cho cậu là chiếc anh đã đeo trước đó, còn trên người anh bây giờ là một chiếc tạp dề màu hồng, hoàn toàn hòa thành một thể với chiếc hoodie hồng nhạt.

Đây là bọn họ cùng mua lúc đi dạo siêu thị cùng nhau trước đây.

Lúc đó Tống Vân Hồi vừa liếc mắt liền nhìn trúng bé vịt vàng xấu đến mức có hơi đáng yêu bên trên, cuối cùng vẫn mua về dưới áp lực tạp dề chỉ còn lại loại màu hồng.

Đồ là cậu mua nhưng mua về lại quăng vào xó xỉnh, thực tế đều là Tần Thư dùng.

Tần Thư ngày lúc cậu mua nó đã đoán được trước kết cục này, không hề cảm thấy ngoài ý muốn.

Em ấy vui là được.

Tống Vân Hồi cũng nhớ gốc gác của chiếc tạp dề trên người anh, nhưng vẫn không mảy may chột dạ, vả lại còn rất hào phóng khen ngợi: "Quả nhiên rất hợp với anh, rất đẹp, rất có khí phách đàn ông!"

Sau khi kết hôn bộ phận phát triển nhanh nhất trên người cậu có lẽ là da mặt, người chột dạ vì đoạn chương trình nhắc nhở ấm áp là cậu của trước đây, còn cậu của bây giờ đã hoàn toàn là một con người mới.

Tầm nhìn bị camera điện thoại hạn chế, các khán giả phòng live chỉ nhìn thấy nhìn thấy tạp dề trên người bọn họ và nghe thấy đoạn đối thoại của hai người.

[Kỳ quái? Đã làm xong bánh cho tui ăn rồi sao? Đề nghị bỏ ít đường thoai, răng sắp ngọt hỏng ròi]

[Cược một bộ đề khoa học tự nhiên, tạp dề là Sữa Đậu Nành mua!]

[Người đờn ông này quả thật gì cũng nói được! (Hãy khen tui như vậy với!)]

[Tui cũng cảm thấy, bé vịt vàng này thoạt nhìn chính là gu thẩm mỹ của ảnh]

[Ha ha ha ha ha ha Cần tổng cũng có ngày hôm nay ha ha ha, còn nhớ Tần tổng của mấy năm trước vẫn là một anh trai ngầu lòi, ngờ đâu Tần tổng hóa thành Cần tổng, hiện giờ còn phải đeo tạp dề hồng phấn làm bánh]

[Nếu tui có bà xã như vậy thì tui cũng thế hu hu hu, thật sự rất thích Sữa Đậu Nành]


Hai người buộc tạp dề xong liền bắt đầu cùng nhau làm bánh.

Ý của cùng nhau chính là Tần Thư phụ trách làm, Tống Vân Hồi phục trách nhìn, sau khi đối phương sơ chế xong mọi thứ liền bắt đầu công đoạn trộn.

Tống Vân Hồi nói người trong phòng live muốn học làm bánh, Tần Thư rất phối hợp, sẽ liệt kê và giải thích sơ các công đoạn sơ chế và làm bánh, anh nói một câu, bậc thầy Tống bên cạnh vừa gật đầu vừa thả like.

Cực kỳ có phong độ của một bậc thầy.

Chỉ là lúc bậc thầy đập trứng liền trượt tay đập cả vỏ trứng vụn vào trong bát.

Bậc thầy rất là shock.

Trước không phải chưa từng làm qua, cậu của lúc đó đập trứng vẫn rất trơn tru, đập một quả chuẩn một quả.

Không ngờ tới một khoảng thời gian không luyện tập, vậy mà lại đi đến bước đường này.

Thật đang sợ.

Tần Thư bên cạnh chú ý thấy động tác khựng lại chốc lát khả nghi của cậu, anh thoáng suy xét, su đó dè dặt nói:

"Nghe nói thêm chút vỏ trứng có thể khiến bánh dai hơn."

Nhìn ra được anh đang rất nghiêm túc an ủi.

[Ha ha ha ha ha ha bánh có độ dai là gì nữa dị ha ha]

[Người đờn ông này, ảnh nghiêm túc, tui khóc chết]

[Ha ha ha coi như không nhìn thấy mặt cũng đoán được vẻ mặt của bọn họ ha ha ha ha ha]

[Tần Tiểu Thư đang nói năng lung tung một cách đàng hoàng trịnh trọng gì vậy ha ha]

[Cần tổng: nghiêm túc.jpg]

[Nhấn mạnh: thêm vỏ trứng không thể khiến bánh dai thêm đâu! Người qua đường đừng tin! (Lại nói chắc hong ai tin đâu)]

Ít nhất Tống Vân Hồi không tin.

Nhưng cậu vẫn thuận theo bậc thang mà đi.

Cậu và Tần Thư cùng vớt vỏ trứng gà vụn ra, nói: "Mình khá thích bánh dễ tiêu, lần sau sẽ làm bánh dai."

Tần Thư nghiêm túc gật đầu.

Bậc thầy Tống tốt xấu gì cũng lấy lại được chút động lực, mấy cái bánh làm ra vàng óng ánh đẹp đẽ, chọc nhẹ một chút cũng khẽ nhúc nhích, bồng bềnh xốp xốp vô cùng thích mắt.

Cậu bưng khay bày ra mọi góc trước ống kính, khoe mẽ đã đời mới bắt đầu làm kem.

Trước đây đã từng làm kem rồi, đã hiểu rõ quy trình.

Lần này vẫn là cảm giác rất có nghi thức, làm ra hẳn mấy màu kem khác nhau.

Phết kem lên bánh rất đơn giản, các công đoạn còn lại mới phức tạp.


Hai người định vẽ đầu mèo nhỏ bên trên, một người phụ trách một bộ phận.

Bọn họ vẽ rất thận trọng, mỗi một bước đều rất cẩn thận.

Trên chiếc bánh kem màu trắng dần dần xuất hiện một hình thể thu nhỏ.

Mãi cho đến khi vẽ xong, hai người đối diện với chiếc bánh kem một hồi rồi rơi vào trầm mặc.

Tống Vân Hồi nhẹ nhàng buông kem trong tay xuống, sau đó rửa tay, lau sạch, cầm điện thoại lên.

"Được rồi, một chiếc bánh hoàn chỉnh đã hoàn thành, tạm biệt mọi người."

Tốc độ nói của cậu rất nhanh, đại não nhanh chóng xoay chuyển.

Nhưng cậu nhanh, người trong phòng live chụp màn hình càng nhanh hơn.

Lúc điện thoại bị cầm lên thì phạm vi của camera đã thay đổi, bánh kem đã hoàn thành nháy mắt lộ ra, có người bắt trọn được khoảnh khắc này, thành công chụp màn hình.

Tốc độ của các cư dân mạng rất nhanh, livestream vừa kết thúc liền tiễn chiếc bánh này lên hotsearch.

Kế thừa hậu trúng giải cuộc thi lật xe phòng bếp của bánh ngọt vị chuối lần trước, bánh kem lần này lại lần nữa quang vinh đắc cử.

Lý do rất đơn giản, chính là xấu.

Tay của hai nhân loại này vậy mà lại có thể vẽ ra......thứ gọi là 'mèo' này à.

Chuyện trên mạng hai người không biết, Tống Vân Hồi nhìn cái bánh, thoáng dời mắt tỏ vẻ kính trọng.

Cái bánh quả thật xấu đau đớn, nhưng ăn rất ngon, sau khi cắt ra trông còn rất này nọ, có nhân là thanh long, màu sắc rất đẹp.

Tống Vân Hồi chụp ảnh rồi tiện tay gửi qua cho Trần Thần.

Đối phương xưa nay hồi âm rất nhanh, sau khi hồi âm cậu một cái liền trả lễ cậu hai bức ảnh.

Bức ảnh thứ nhất chính là hơi mờ nhưng không ảnh hưởng đến nội dung cơ bản của bức ảnh.

Là bánh bọn họ làm.

Bức ảnh thứ hai là bản thảo cuộc thi lật xe phòng bếp của các cư dân mạng nhiệt tình, còn kèm thêm vài 'lời khen ngắn gọn' của mọi người.

[Quả nhiên không phải người một nhà thì không thể vào chung một nhà, hóa ra Cần tổng cũng thuộc phái trừu tượng]

[Rất tốt, rất trừu tượng! Rất nghệ thuật!]

[Không hiểu vì sao bản thảo dự thi cuộc thi lật xe phòng bếp lại ở đây, đây rõ ràng là một tác phẩm nghệ thuật!]

Ảnh Trần Thần chụp màn hình cũng chỉ nhìn thấy ba bình luận đầu.

Tống Vân Hồi gửi cho anh ta một cái 🙂

- -


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận