văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em

Như những buổi sáng trước đây, Lưu Diệu Văn mang theo đồ ăn sáng đến trại trẻ cho bon nhỏ, chỉ là hôm nay hắn đặc biệt đến sớm. Một phần vì tò mò vị tiểu ca ca xinh đẹp trong lời bọn nhỏ rổ cuộc là ai, một phần vì hắn muốn cùng bọn nhỏ chơi đùa một chút.

"Tiểu ca ca? anh ấy đi học rồi ạ. "

"Bây giờ mới sáu giờ mà? "

"Tiểu ca ca nói không muốn tiếp tục muộn học nên đi sơm rồi ạ. "

Tiểu Bạch là đứa nhỏ lớn nhất đám, nhóc đứng cạnh Lưu Diệu Văn trông cứ như anh em thôi.

Tiểu Bạch kể hắn nghe vi ca ca xinh đẹp hôm qua trễ học, còn bị mắng nên hôm nay sợ rồi.

"Đi sớm như vậy, ca ca đã ăn sáng chưa? "

Nhóc con tinh nghịch làm bộ dáng suy tư, tay đưa lên vuốt cằm như có cả bộ rau dài ở đó vậy, "Khi sáng ca ca có làm bữa sáng cho bọn em, ca ca đã ăn hay chưa em thật sự không biết... "


Nói đoạn nhóc dường như cảm thấy có lỗi mà ỉu xìu, ánh mắt Lưu Diệu Văn nhìn nhóc cũng không còn ôn nhu nữa, nhóc con vội lên tiếng: "Diệu Văn ca ca, Tiểu Bạch không cố ý mà... "

"Tiểu Bạch, ca ca đã thức sớm chuẩn bị bữa sáng vậy thì em cũng phải quan tâm ca ca một chút. "

Lưu Diệu Văn biết Tiểu Bạch không phải cố ý ngó lơ vị ca ca nọ nhưng hắn vẫn phải nhắc nhở, tránh bọn nhỏ nghĩ ca ca chịu thiệt là điều hiển nhiên.

Hắn không biết vị ca ca kia trông như thế nào, hắn chỉ biết bọn nhỏ thích y, viện trưởng cũng có thiện cảm với y. Sáu giờ sáng đi học vậy mà bữa sáng của bọn nhỏ đều đã chuẩn bị xong, trại trẻ này cũng không nhỏ đâu, y rốt cuộc đã thức từ mấy giờ thế?

Lưu Diệu Văn chơi khá lâu, đợi hắn đến trường vừa hay vào tiết một. Thời gian gần đây Lưu Diệu Văn không có hoạt động ở hội học sinh nên ít khi thấy hắn đến trường sớm, đa phần đều là sát giờ mới đến.

Lúc hắn vào chỗ ngồi Nghiêm Hạo Tường đã ngồi ngay ngắn bên cạnh giải đề, Lưu Diệu Văn không quá chú ý, hắn mang sách vở cho vào hộc bàn.

Lưu Diệu Văn:?

Lưu Diệu Văn đưa tay vào hộc bàn liền chạm phải vật ấm nóng lăn lốc bên trong, lấy ra thì phát hiện là quả trứng gà Nghiêm Hạo Tường hay dùng.

Hắn nhìn sang Nghiêm Hạo Tường, cậu cúi đầu viết viết vẽ vẽ, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu nhìn tờ đề trước mặt. Dáng vẻ chăm chỉ ghi chép ngay cả khi sách bị lật ngược cũng không hay này thành công chọc Lưu Diệu Văn cười rộ cả lên.

Nghiêm Hạo Tường nghe hắn cười, đôi mắt chậm rãi liếc qua.

Lưu Diệu Văn vẫn giữ nụ cười đó, hắn hơi nghiêng đầu sang chỗ cậu, "Nghiêm Hạo Tường cậu còn có khả năng đọc sách ngược nữa à. "

Tính cách Lưu Diệu Văn trầm ổn quen rồi, được lúc cười đùa thế này các bạn cùng lớp liền quay sang nhìn ngay.


Hơn ba mươi con người nhìn chằm chằm hắn và cậu, Nghiêm Hạo Tường ban đầu là ngại ngùng sau lại bất giác mà run rẩy hai tay.

Lưu Diệu Văn phản ứng rất nhanh, ngay lặp tức nhắc nhở các bạn cùng lớp tập trung giải đề lai nói với cậu một câu không sao.

Tâm lý Nghiêm Hạo Tường so với người bình thường có lẽ không ổn nhưng nếu nói cậu bị bệnh thì có hơi quá. Có lẽ trong quá khứ cậu gặp phải một số chuyện đáng sợ khiến cậu có chút bài xích ánh nhìn của người khác.

Chẳng mấy chốc Nghiêm Hạo Tường ổn định trở lại, Lưu Diệu Văn từ đầu tới cuối luôn dõi theo từng hành động cửa cậu, hán nhẹ giọng: "Cậu không sao chứ? Xin lỗi tôi không cố ý làm cậu khó xử... "

"Không sao. "

Nghiêm Hạo Tường đáp lời rất nhanh, ánh mắt khôi phục thứ ánh sáng vốn có. Lưu Diệu Văn cười nhẹ, "Trứng gà... là cho tôi sao? "

Nghiêm Hạo Tường có chút ngại, vốn nghĩ Lưu Diệu Văn ở trường được rất nhiều người yêu thích, cũng không thiếu các bạn nữ mang quà tặng hắn nên cậu mới mang trứng gà đặt vào. Vậy,mà, ông trời thật biết trêu người. Bàn của Lưu Diệu Văn một hộp quà nhỏ cũng không có...

Đúng thật Lưu Diệu Văn có rất nhiều người yêu thích, tính cách hắn lại dễ gần như vậy. Chỉ là Lưu Diệu Văn không thích nhận quà từ người khác, những lần trước được tặng đều mang cho mấy cậu em lớp dưới. Từ trước đến nay hắn chẳng bao giờ nhận quà, cũng đừng nhắc đến mấy lá thư tỏ tình này nọ, hắn trả lại cả rồi.

Nghiêm Hạo Tường mới chuyển đến lại không biết điều đó, cậu mang trứng gà đến loại không thấy hộp quà hay bữa sáng nào mới hoảng loạn không biết làm sao. Kết quà là quả trứng gà nằm trơ trọi trong bàn của hắn.


"Lần trước... thấy cậu không ăn sáng... "

Giọng Nghiêm Hạo Tường nhỏ xíu, cơ hồ phải kề sát bên tai mới có thể nghe thấy vào làm thế thật. Hắn kề sát cậu, Nghiêm Hạo Tường đã phải nghiêng người ra sau để không chạm vào tai hắn.

Nghiêm Hạo Tường đỏ mặt rồi!

Trêu người xong Lưu Diệu Văn quan sát giáo viên hăng say giảng bài, hắn bóc vỏ, cứ vậy ngồi ăn.

Ây da học bá thì cũng có lúc nổi loạn mà.





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận