văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em

Công viên giải trí ở Từ An đặc biệt hơn những thành phố khác, nơi đây có vòng quay trực tiếp nhìn ra biển lớn, hằng năm còn chọn ra một ngày dừng vòng quay và bắn pháo hoa. Ngày bắn pháo hoa sẽ không được báo trước nên được xem là sự kiện may mắn nếu vô tình được ngồi trên vòng quay ngắm pháo hoa đầy trời.

Vốn là người Từ An sớm đã quen thuộc với quy tắc tổ chức hoạt động ở công viên, năm người bọn họ không cần tính toán vẫn biết được ngày nào sẽ bắn pháo hoa, ngày nào diễn ra sự kiện đặc biệt. Mà Nghiêm Hạo Tường là người duy nhất chẳng biết gì, mặc dù đã đến Từ An gần một năm nhưng cậu quả thật không đi đây đó nhiều, bộ dáng bất ngờ của cậu hoàn toàn có thể đoán ra được.

Cả bọn đi cùng nhau được một lúc thì Trình Nhất nói muốn chơi nhà ma, không đợi ai trả lời cậu ta liền kéo Tạ Y Kỳ cùng Lộ Tiểu Hoàng chạy mất.

Lưu Diệu Văn không thích mấy trò vô vị như thế, hắn nhìn bạn nhỏ cúi đầu nghịch điện thoại từ nãy đến giờ.

“Cậu nhắn tin với ai mà chăm chú thế?”

Nghiêm Hạo Tường có thể nghe ra trong giọng điệu của hắn có chút trách móc, đôi mắt lấp lánh liền phát huy công dụng.

“Tôi không có nhắn mà…”


Màn hình điện thoại vẫn chưa tắt, hắn có thể nhìn ra là khung trò chuyện của Đinh Trình Hâm. Không biết cậu đã nhìn ra điểm gì khác thường hay chính hắn khiến cậu cảm thấy không an tâm. Giữa hắn và Đinh Trình Hâm vẫn luôn là mối quan hệ khó mà giải thích với người ngoài, Nghiêm Hạo Tường có tin hắn hay không hắn cũng không dám nói trước.

Nhưng biểu cảm lấy lòng của cậu phần nào giúp hắn tin tưởng, Nghiêm Hạo Tường đang dần hòa nhập với nhịp sống của mọi người, cậu không còn suy diễn lung tung rồi lại tự khóc một mình, cậu không bám dính lấy hắn rồi lại tủi thân khi hắn không bên cạnh. Tình trạng của cậu thật sự đã tốt lên rất nhiều.

“Nghiêm Hạo Tường này.” Bước chân hắn dừng lại, nghiêm túc nhất có thể nói với cậu, “Đinh Trình Hâm và anh họ tôi từng ở trong quan hệ tình cảm… nhưng họ chia tay rồi.”

Chính hắn cũng chẳng biết vì sao họ chia tay hay nói đúng hơn họ chưa từng là người yêu. Lưu Diệu Văn cùng anh họ khá thân thiết, cũng là hắn đưa hai người họ đến gần nhau, hắn đã từng dùng mọi cách để hai người họ trở thành một cặp. Đáng tiếc là Lưu Diệu Văn không đoán ra được anh họ hắn nghĩ gì, càng không biết Đinh Trình Hâm đã phải chịu bao nhiêu tổn thương. Thời điểm đó anh cứ như biến thành người khác vậy, chỉ cần nhìn thấy anh họ của hắn liền bậc khóc.

Con người Đinh Trình Hâm ngoài áp lực học tập ra anh gần như vô lo vô nghĩ, là con người phóng khoáng và hồn nhiên nhất Lưu Diệu Văn từng gặp. Chỉ trong một năm, anh họ của hắn ra nước ngoài học tập, còn Đinh Trình Hâm dần trở nên trầm lặng. Chỉ là Đinh Trình Hâm vẫn luôn nói với hắn “Đợi ngày Mã Gia Kỳ trở về nhất định đánh anh ta một trận!”.

Anh kiên trì nhắn tin cho người đó, kiên trì quấy rối không phút nào yên tĩnh, nếu là trước đây chắc chắn Mã Gia Kỳ sẽ nổi giận mắng anh rất phiền, sau này liền không mắng nữa, một câu cũng không.

“Vậy anh họ của cậu rốt cuộc đã thích Đinh Trình Hâm hay chưa?” Nghiêm Hạo Tường càng nghe càng đau lòng thay anh muốn từ Lưu Diệu Văn tìm một đáp án thật viên mãn.


Đau lòng ở chỗ ngoài Mã Gia Kỳ ra thì chẳng ai biết anh ta nghĩ gì, đã rung động hay chưa. Bọn họ đến mang cả Đinh Trình Hâm ra giao cho anh ta nhưng anh ta rời đi lại mang theo một Đinh Trình Hâm vui vẻ hoạt bát.

“Cậu không ngăn Đinh Trình Hâm đến gặp anh ấy hả.” Người đã khiến Đinh Trình Hâm phải buồn vẫn muốn anh đến gặp anh ta sao?

Lưu Diệu Văn lắc đầu như phủ nhận, hắn nói “Gặp hay không là quyết định của cậu ấy. Dù sao cũng chờ đợi tận hai năm, bỏ lỡ lần này người hối hận cũng chỉ có cậu ấy.”

Nghiêm Hạo Tường đột nhiên cảm thấy, đúng là kỳ lạ mà. Rõ ràng thế gian này rộng lớn như vậy, nhiều người như vậy nhưng cậu cũng chỉ thích có mình hắn. Rõ ràng đứng giữa đám đông hàng nghìn người trong mắt cậu cũng chỉ có hắn. Đinh Trình Hâm hẳn là cũng vậy, dù biết đối phương có thể không chú ý đến mình, vẫn là không ngăn được bản thân chú ý đối phương. Muốn chạy đến bên cạnh họ, muốn chờ đợi họ, muốn cùng họ có một kết thúc thật viên mãn.

Đổi lại là Nghiêm Hạo Tường có lẽ cậu vẫn chọn chờ đợi Lưu Diệu Văn.

Hắn và cậu dạo quanh vài vòng, Lưu Diệu Văn còn muốn dẫn cậu lên vòng quay lớn nhưng xem ra không kịp thời gian. Bọn họ dừng lại bên một hồ nước lớn nằm giữa công viên, ở đây được xây nên chủ yếu phục vụ hoạt động thả hoa đăng cầu nguyện các dịp lễ.


Nghiêm Hạo Tường nhìn ngắm mặt hồ ảm đạm liền muốn hỏi hắn đến đây làm gì. Chỉ là chưa kịp mở lời người kia đã lên tiếng giải đáp: “Hôm nay nhận giúp giáo viên nhận đơn đăng ký có hơi mệt một chút, chúng ta đợi bọn Trình Nhất rồi hãy đi tiếp có được không?”

Mặc dù Nghiêm Hạo Tường gật đầu đồng ý nhưng vẫn cảm thấy đây không phải lý do thật sự. Từ ngày gặp hắn ở phòng giáo viên, để hắn nhìn thấy những mặt tăm tối bên trong cậu, liệu có phải hay không chính cậu ảnh hưởng đến hắn?

Bệnh tâm lý rất dễ ảnh hưởng đến người xung quanh, đó là một trong những lý do mà rất nhiều phải đến bệnh viện điều trị. Riêng Nghiêm Hạo Tường do không đủ tiền trả viện phí nên chỉ còn cách cùng mọi người sống chung một môi trường, hơn nữa cậu không có quá nhiều bạn bè nếu không muốn nói là chẳng có ai, Nghiêm Hạo Tường luôn giữ khoảng cách với đám trẻ ở cô nhi viện tránh đảm bảo an toàn cho chúng.

Nhưng Lưu Diệu Văn một năm qua nói hắn và cậu dính cùng một chỗ cũng không quá đáng. Từ khi gặp hắn Nghiêm Hạo Tường chẳng còn biết giữ khoảng cách là như thế nào nữa. Hắn bước vào vùng an toàn của cậu, Nghiêm Hạo Tường không những đứng yên mà còn muốn đến gần hắn thêm chút nữa.

*Bùm… Chíu… Bụp*

Từng đốm sáng bắn lên bầu trời nổ tung thành nhiều mảnh, nở rộ chớp nhoáng thành những đóa hoa rồi vụt tắt trong vài giây ngắn ngủi

Nghiêm Hạo Tường chăm chú nhìn bầu trời đêm rực sáng không chú ý đến có người vẫn luôn ngắm nhìn cậu. Đợi đến khi ánh sáng dần tắt, pháo hoa cũng không còn nở rộ nữa Lưu Diệu Văn khẽ gọi tên Nghiêm Hạo Tường.

Đây đã lần thứ hai hắn căng thẳng đối mặt với cậu, “Đinh Trình Hâm từng nói anh họ và tôi rất giống nhau, có thích hay không đều không nói. Lúc đó chỉ nghĩ cậu ấy nói đùa nhưng giờ nghĩ lại đúng là có chút giống…”


Cậu yên tĩnh lắng nghe, Lưu Diệu Văn nắm lấy tay cậu trông dáng vẻ như bị ai đó dọa cho sợ hãi vậy. Âm thanh bên tai đều đặn phát ra, “Nhưng mà Nghiêm Hạo Tường. Tôi thực sự không muốn mất đi cậu, càng không muốn cậu trở thành một Đinh Trình Hâm thứ hai. Tôi thích cậu. Vẫn luôn nghiêm túc thích cậu, Nghiêm Hạo Tường có thể để tôi đứng bên cạnh cậu được không?”

Sau tiếng pháo hoa náo động cả công viên giải trí là khoảng lặng đến nhịp thở cũng trở nên rõ ràng. Nghiêm Hạo Tường nghe thấy lời hắn nói, đây đã là lần thứ hai hắn tỏ tình cậu tồi. Là lần thứ hai Lưu Diệu Văn lộ ra vẻ mặt vừa lo lắng vừa sợ hãi đối với một người, hắn không muốn mất đi cậu như cách Mã Gia Kỳ đánh mất Đinh Trình Hâm.

Lưu Diệu Văn không nhận được câu trả lời từ bạn nhỏ nhưng ánh mắt vẫn kiên trì đặt trên người cậu. Chỉ là tay hắn nới lỏng, bàn tay Hạo Tường rời khỏi tay hắn…

*Chụt*!

Khoảnh khắc tay cả hai tách ra, Nghiêm Hạo Tường nhón chân hôn vào má hắn. Não bộ Lưu Diệu Văn đình trệ không kịp xử lý tình huống thì bên tai đã nghe Trình Nhất hét một tiếng “Ôi mẹ ơi!!!” rất lớn. Hắn chán ghét liếc cậu ta, “Bây giờ cậu xuất hiện làm gì vậy chứ?!”

Rất nhanh sau đó, người bị bắt gặp tách riêng hẹn hò không rối không hoảng xem như bọn họ không tồn tại mà hỏi Nghiêm Hạo Tường, “Xem như cậu đồng ý rồi nhé.”

Gương mặt bạn nhỏ sớm đã đỏ hết cả lên, Lưu Diệu Văn lại cứ không tha mà hỏi tới cùng buộc cậu phải gật đầu mới ngừng hỏi.

*Mùa tựu trường năm đó có lẽ là kỷ niệm lớn nhất đối với tất cả chúng tôi. Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường trở thành một đôi, Đinh Trình Hâm cũng gặp lại Mã Gia Kỳ, Tạ Y Kỳ vẫn đang cố gắng theo đuổi tên đầu gỗ Trình Nhất. Chúng tôi, bắt đầu một năm học có vẻ ngọt ngào nhưng rồi trái đắng lại ập đến*.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận