văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em

Mọi người lưu ý! Hiện tại cả nhóm bọn họ đều đã lên 12, Nghiêm Hạo Tường và Tạ Y Kỳ học ban xã hội nên vào lớp 12-5, Lưu Diệu Văn Đinh Trình Hâm Trình Nhất và Lộ Tiểu Hoàng đều học 12-1, lớp chọn ban tự nhiên. Bởi vì 12 thường sẽ phân loại xếp lớp gắt hơn nên tui thay đổi tí!

…----------------…

Nếu con người mở lời hỏi vị thần của thời gian: “Điều đáng quý của tuổi trẻ rốt cuộc là gì?” Có thể ngài ấy sẽ đáp lời thế này: “Con còn trẻ, được phép sai và được sửa sai. Con còn thời gian, được phép ngông cuồng với thời gian của chính mình.”

Thế gian này vạn vật đều khuất phục trước ngài, kể cả các vị thần tối cao khác cũng chịu thua trước ngài. Nhưng ngài cũng tiếc nuối cho thời gian của chính mình, ước gì ngài có thể quay lại thời trẻ người non dạ, ngông cuồng một lần, sai phạm một lần, để không phải hối tiếc.

Chúng ta cũng vậy, phải đi qua rồi mới cảm thấy tiếc nuối cho thời gian nhưng đã qua rồi thì nào tìm lại được…

“Mới 11 đó…”


“Chớp mắt cái đã 12 rồi…”

Tạ Y Kỳ một câu nói trước, Trình Nhất tiếp nói câu sau, cả hai đu mình trên lan can chờ đợi bọn người kia quay lại sau kỳ nghỉ. Đợi đến tận khi nắng gắt lên cao, mồ hôi nhễ nhại vẫn chưa ma nào chịu đến.

Trình Nhất mắng mỏ, “Đúng thật là, nghỉ hè xong thì lười hết cả bọn. Đã mấy giờ rồi còn chưa đến trường h-”

Còn chưa mắng hết câu, đã có nghe thấy người mắng lại “Cái tên nào tàn nhà cậu, đến trường rồi còn đứng đó phơi nắng?”

Đinh Trình Hâm quăng cho cậu ta ánh mắt kì thị hệt như nhìn kẻ ngốc. Không nói có khi người ta còn nghĩ bọn họ là kẻ thù ấy chứ.

Mặc kệ đám choi choi lườm nguýt nhau cháy mặt, Tạ Y Kỳ đi sang chỗ Nghiêm Hạo Tường khoác tay cậu.

“Các cậu chạy đi đâu thế? Bọn tôi đứng đợi còn không bóng các cậu vào cổng.”

Nghiêm Hạo Tường cười cười với cô, “Đinh Trình Hâm bảo cần đến sớm đăng ký lớp học tối, bọn tôi đi trước không ngờ đến hai cậu đứng đây đợi.”

Nghe vậy Tạ Y Kỳ còn có ý định trách móc vài câu chỉ là người nào đó nhìn cô khoác tay Nghiêm Hạo Tường mặt mày đen như quét lọ, cô còn không buông ra biết đâu lại rạn nứt tình bạn a.

“Keo kiệt!” Cô mắng người nào đó đứng sau lưng cậu.

Lộ Tiểu Hoàng là người đứng giữa, một bên là Trình Nhất bị Đinh Trình Hâm kí đầu la oai oái, một bên là Tạ Y Kỳ săn tay áo chuẩn bị ‘đánh trận’ với Lưu Diệu Văn. Kỳ thực bọn họ ở cạnh nhau tận mấy năm đã là kỳ tích tuyệt diệu nhất của ông trời, nhìn thế nào thì mỗi người một tính cách còn thuộc dạng rất đối nghịch nhau, vậy mà vẫn đi chung một con đường.


Cả đám người bọn họ nếu hỏi điểm chung là gì thì chỉ có một câu trả lời duy nhất chính là học cực giỏi. Lưu Diệu Văn vốn dĩ toàn năng không cần nhắc đến, Đinh Trình Hâm là học sinh giỏi Hóa 3 năm liền, Trình Nhất đại diện ưu tú của trường trên phương diện thể thao, Lộ Tiểu Hoàng học Lý luôn ổn định trong top 5, Tạ Y Kỳ lại đứng đầu các môn văn hóa, đối với Nghiêm Hạo Tường sở trường thuộc về các môn tự nhiên đặc biệt là Toán.

Đùa cho vui thì là nhóm bạn bất ổn, còn chính xác thì là học bá đi thành đoàn.

Từ trước khi Nghiêm Hạo Tường đến gia nhập bọn họ đã rất nổi tiếng, không chỉ bởi Lưu Diệu Văn và Đinh Trình Hâm, Trình Nhất cũng được xếp vào hàng hotboy được săn đón ở trường. Cũng bởi cái tên gọi này mà Tạ Y Kỳ nghi ngờ nhân sinh thời gian khá dài, đâu ra tên hotboy suốt ngày làm mặt quỷ với trẻ con như cậu ta chứ?

Nhóm học bá được cả trường công nhận, tiếng nói cũng hơn hẳn những người khác. Thời điểm Nghiêm Hạo Tường bị tấn công trên diễn đàn chính quyền hạn này được bọn họ sử dụng một cách triệt để dù trước đây chưa từng dùng đến. Dù sao thì học giỏi không phải năng lực do thần thánh ban cho, bạn học cùng trường tôn sùng họ cũng không có ích lợi gì cho kết quả thi thử. Mà Lưu Diệu Văn người duy nhất sử dụng quyền hạn của học sinh ưu tú đã nói: “… Đợi đến khi cậu cần sử dụng nó cậu sẽ phát hiện hóa ra nó có ích hơn mình tưởng…”

Đương nhiên Lưu Diệu Văn không phải kẻ duy quyền đàn áp người khác, lúc cần hắn sẽ sử dụng lúc không cần sẽ xem như chẳng có.

Ngày nhập học đầu năm việc cần làm đều đã làm hết, Tạ Y Kỳ đề nghị đến công viên giải trí quậy một trận trước khi ‘lên giáp đánh trận’.

Đinh Trình Hâm cúi đầu xem điện thoại nghe vậy liền từ chối, “Các cậu đi đi, lát tôi phải ra sân bay.”


“Cậu ra sân bay làm gì?” Lộ Tiểu Hoàng hỏi.

Lưu Diệu Văn chăm chú nhìn sắc mặt thay đổi thất thường của Đinh Trình Hâm, nhỏ giọng nói với cậu: “Đón anh ấy à.” ngay sau đó liền nhận được cái gật đầu của Đinh Trình Hâm.

Cuối cùng, sáu người thiếu một vẫn quyết định càn quét công viên giải trí. Lưu Diệu Văn trước khi đi vẫn trầm mặc nhìn theo chiếc xe Đinh Trình Hâm rời đi. Nghiêm Hạo Tường đứng bên cạnh không hiểu vì sao hắn lại lộ ra biểu cảm đau lòng.

Đinh Trình Hâm… người gắn kết hắn và cậu.

Đinh Trình Hâm… kẻ không cứu rỗi được chính mình.

Chớp mắt vài cái lấy lại tinh thần, hắn xoay người nắm lấy tay Nghiêm Hạo Tường kéo đi. Tốt nhất là không xen vào chuyện của anh làm gì, Đinh Trình Hâm tự có cách giải quyết thôi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui