văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em

Câu chuyện về nàng công chúa Lọ Lem mình chỉ mượn tên và một số tình tiết chính. Bối cảnh và mạch truyện sẽ không liên quan nên mọi người đừng thắc mắc nhé!

…----------------…

Ánh đèn sân khấu bật lên, các tiết mục theo trình tự đã sắp xếp từ trước lên sân khấu. Nghiêm Hạo Tường đứng cạnh Lưu Diệu Văn hai tay nắm chặt, có chút căng thẳng.

Tạ Y Kỳ nhẹ nhàng bước đến, chiếc váy xanh dương được cô tự mình thiết kế trông vô cùng dịu dàng, chẳng giống tính cách thường ngày gì cả. Lộ Tiểu Hoàng cùng Trình Nhất cũng đến nhìn về sân khấu sáng bừng ánh đèn chiếu rọi.

Đoạn đường của họ sau này dù là đi cùng nhau hay mỗi người mỗi ngã, thật may khi nhìn lại họ còn có nhau thời điểm hiện tại.

“Ngây người cái gì vậy?” Đinh Trình Hâm từ phía sau nhón chân nhìn qua. Gương mặt để phù hợp với nhân vật mẹ kế bị vẽ rất khó coi, dọa đám người thẫn thờ một trận kinh hãi.

“Cậu làm gì vậy Đinh Trình Hâm?” Tạ Y Kỳ ôm vai nhảy ra xa vài bước.

“Tôi làm sao? Còn không phải các cậu yêu cầu mẹ kế phải thật xấu à? Tôi xấu như vậy được rồi chứ?”

“Cũng… đâu cần xấu như vậy…”

Nghiêm Hạo Tường nghiêng đầu mỉm cười nhìn Tạ Y Kỳ bị Đinh Trình Hâm rượt khắp nơi. Trái tim trong lồng ngực bỗng dưng đập loạn, hình ảnh náo nhiệt này khiến cậu vấn vương.

Nghiêm Hạo Tường từ đứa trẻ bị bắt nạt dẫn đến trầm cảm giờ đã cùng những người khác cười đùa sảng khoái. Cậu vượt qua rào cản của bản thân với thế giới bên ngoài cũng tìm được cho mình một chỗ dựa thật vững chắc, dẫu sao này có vấp ngã thì vẫn còn Lưu Diệu Văn bên cạnh đỡ cậu đứng lên.

Có lẽ bạn học Nghiêm không hay tham gia hoạt động tập thể nhưng với nhóm người Tạ Y Kỳ thì luôn sẵn sàng như thế. Nghiêm Hạo Tường biết cậu tin tưởng họ hơn mức bình thường và biết rằng bọn họ luôn để tâm đến mỗi lời cậu nói ra.

Bọn họ không phải bạn bè chỉ quen biết rồi lại chia xa.

Bọn họ là tri kỷ, là tâm giao, là bất cứ khi nào khó khăn đều có thể kề cạnh.

“Tiếp theo đây là vở kịch công chúa Lọ Lem đến từ 11-3, hy vọng những phút giây vui vẻ của vở kịch sẽ nhận được sự yêu mến của mọi người.”

Nam MC lui về sau sân khấu, màn che phủ xuống, ánh đèn thần bí chiếu sáng vùng trung tâm. Trình Nhất xuất hiện, thân mặc tây trang trông lạ lẫm khiến khán đài bùng nổ.

“Ngày xửa ngày xưa, ở một vương quốc xa xôi vùng Utopia, có một gia đình nọ sinh ra một đứa bé vào ngày trăng tròn, sau khi lớn lên nàng vô cùng xinh đẹp, được mị người gọi là nàng Lọ Lem.”

Bức màn che từ từ kéo lên, Trình Nhất nhanh chân chạy về sau sân khấu, ánh sáng tập trung về nàng Lọ Lem ngồi bên cửa sổ.

Nàng đưa tay đón tuyết, trận tuyết đầu mua có vẻ lớn hơn mọi năm. Cảm giác lành lạnh nơi đầu ngón tay truyền đến, đôi mắt nàng cong lên, xinh đẹp đến nổi rung động lòng người.


“Nàng thường ngày ngoan ngoãn lễ phép, vẫn luôn được mọi người yêu mến mà đối đãi. Thế nhưng mẹ nàng mất sớm, cha rước vợ kế về. Trước mặt cha bà giả vờ yêu thương nhưng sau lưng lại nhiều lần gây khó dễ cho nàng…”

“Lọ Lem! Trời cũng không còn sớm con vẫn chưa dây à?” Giọng người mẹ kế vang lên, khiến khán giả cười ngất vì độ trầm bỗng khó lường.

Đinh Trình Hâm được makeup thập phần kinh diễm, anh bước một bước bên dưới cười vang một trận. Thôi thì xác định lần này không còn mặt mũi gì nữa, lấy lại tự tin tiếp tục gọi một tiếng, “Lọ Lem!”

“Dạ thưa dì…”

Bộ trang phục có phần tơi tả nhưng gương mặt xinh đẹp không gì có thể che đậy, khán giả vừa nhìn thấy nàng Lọ Lem Nghiêm Hạo Tường xoay mặt liền ồ lên đặc biệt thích thú.

Ban đầu có hơi lo lắng đến hiện tại nhìn thấy phản ứng của mọi người cậu đã có thể yên tâm đối diễn với ‘ác nữ’ Đinh Trình Hâm.

“Mặt Trời cũng lên được một lúc rồi, sao con còn chưa đi làm việc.” Giọng bà mẹ kế không vừa ý hỏi nàng.

Lọ Lem không hiểu chuyện gì, nghi vấn “Thưa dì, con tưởng hôm nay la ngày nghỉ của con ạ”

Dường như nhận ra lời nàng nói có chút hợp lý, bà ta lại chua ngoa lấp liếm, “Dù hôm nay là ngày con được nghỉ thì cũng không nên xuống trễ có đúng không. Thân là con nhà gia giáo nếu đồn ra ngoài thì mặt mũi cha con để đâu.”

Vốn đã quen việc bị bà ta giáo huấn vô cớ, nàng im lặng chỉ lắng nghe mà không cãi lại nửa lời. Dù đúng hay sai thì mẹ kế vẫn là mẹ, Lọ Lem vì nể mặt cha cũng vì ba ta chưa làm việc gì quá đáng mà luôn nhượng bộ vài phần.

Nhà chính là nơi người hầu ra vào đông đúc, nàng bị la mắng trước mặt rất nhiều người chỉ là không có cha nàng ở đấy. Chưa được bao lâu hai cô em gái của nàng cũng chạy tới góp vui.

“Mẹ à, ngày nào mẹ cũng la mắng chị không thấy đau họng à? Con rót cho mẹ tách trà ấm rồi mẹ hãy tiếp tục nha.” cô nàng diện váy xanh vô cùng điệu đà, xem chừng là trang phục đắt đỏ nhất của tiệm may trong thị trấn. Nàng cũng là con gái út của mẹ kế.

“Đâu thể trách mẹ chúng ta được, cũng do chị ta suốt ngày lười biếng không lo làm việc đó thôi.” Chất giọng như chanh vắt vào tay này đúng là di truyền rất tốt, con gái lớn của ba ta vừa cất tiếng đã biết con cái nhà ai.

Không ngoài dự đoán, Lộ Tiểu Hoàng và Đinh Trình Hâm trở thành hai danh hại mới triển vọng vì chỉ cần cất tiếng là khán giả liền cười. Mặc dù diễn rất nghiêm túc nhưng cố gắng giả giọng nữ khiến cả hai vô cùng tuyệt vọng.

Ngày qua ngày, nàng Lọ Lem sống trong sự khắt khe của mẹ kế, thường xuyên bị bắt làm những công việc lớn nhỏ trong nhà. Công việc tuy không vất vả nhưng đối với một danh môn tiểu thư như nàng quả thật không phù hợp chút nào.

Một hôm, cô con gái út chạy vào thị trấn chơi thì nghê được tin nành vua mở hội tiếp đãi các công thần, vừa dịp cho hoàng tử chọn cô gái phù hợp mà cưới về làm vợ.

Ba mẹ con nghe tin vui mừng ra mặt, bà mẹ kế nhanh chóng kéo theo hai người con lựa chọn trang phục sao cho lồng lẫy nhất. Người hầu cũng phải chạy đôn chạy đáo gọi thợ may về cho cả ba.

Lọ Lem cũng đã nghe tin nhưng nàng không hứng thú với việc hoàng tử chọn vợ chỉ một mực muốn đến yến tiệc xem vui. Thế nên, nàng hoàn thành công việc từ sớm về hòng tìm ra trang phục đẹp nhất của mình, lật qua lật lại cũng chỉ có vài bộ đã cũ, không phù hợp với yến tiệc hoàng gia.


Đột nhiên nàng nhớ đến, mẹ nàng từng để lại cho nàng bộ váy rất lộng lẫy. Đó là bộ váy bà từng diện vào cung gặp vua, có thể nói là độc nhất vô nhị.

Ngày hôm sau, vẫn như mọi ngày Lọ Lem phải dọn dẹp sạch sẽ, sắp xếp công việc trên dưới ổn thỏa mới được nghỉ ngơi. Đặc biệt hôm nay mẹ kế còn không để người hầu giúp nàng, một mình dọn tất cả phải mất ít nhất một ngày. Mà Lọ Lem vì muốn tham dự yến tiệc thật sự đã hoàn thành công việc chỉ trong nửa ngày.

Nàng nhanh chóng thay trang phục, còn cẩn thận mang theo chiếc mặt nạ tránh bị dì và hai em nhận ra.

Trong cung điện rộng lớn, hoa đăng va pháo hoa chớp sáng đầy trời. Nàng Lọ Lem đã lâu không được ra ngoài vui chơi vừa nhìn đã thích hết cả mắt. Trong lúc mãi mê nhìn ngắm pháo hoa nàng va phải một nam nhân tuấn tú.

“Nàng không sao chứ?” Chàng ta ân cần hỏi thăm, vừa có ý định vươn tay đỡ nàng nhưng bị từ chối.

Lọ Lem lui về sau nửa bước, “Ta không sao, cám ơn ý tốt của chàng.”

m tanh nhẹ nhàng lọt vào tai, chàng ta hiếu kỳ muốn nhìn kỹ gương mặt nàng lại bị mặt na che mất.

Chàng ta liền cùng nàng đứng ngắm pháo hoa, “Sao nàng lại mang mặt nạ. Nàng không muốn hoàng tử chọn nàng làm vợ sao?”

Lọ Lem thấy chàng là người lịch thiệp không ngại trò chuyện vài câu, “Hoàng tử sẽ không nhìn thấy người xin đẹp liền chọn nàng ta làm vợ. Huống chi ta cũng không xinh đẹp.”

Nét mặt chàng ta càng trở nên chăm chú, hỏi nàng một câu nữa: “Vậy nàng nghĩ, hoàng tử sẽ chọn người thế nào?”

Dường như câu trả lời đã có sẵn từ trước, Lọ Lem đáp: “Một cô gái thông minh và hiểu chuyện, một người có trái tim ấm áp đủ để yêu thương muôn dân. Hoàng tử cần một người vợ giỏi giang cũng cần một người giúp chàng đảm đương việc nước.”

“Chàng nghĩ sao?”

Chàng ta lặng nhìn Lọ Lem một lúc mới đáp: “Nếu ta là hoàng tử, ta sẽ chọn nàng.”

“Tại sao lại là ta?”

“Vì nàng thông minh và hiểu chuyện, còn có một trái tim ấm áp. Nàng không vì hoàng tử chọn vợ mà muốn ăn diện lộng lẫy, chỉ đơn thuần đến yến tiệc xem náo nhiệt mà thôi. Nàng vì muôn dân trong thiên hạ, đến cả vợ của hoàng tử cũng đã nghĩ qua…”

“Thử hỏi có cô gái nào sẽ hành động giống nàng, suy nghĩ giống nàng hay không?”

Nghe chàng ta nói ra lý do, Lọ Lem liền không đồng ý, “Ta nào có hoàn hảo như thế, hoàng tử cũng sẽ không chọn kẻ nhàm chán vô vị như ta. Dù sao thì hoàng tử không phải kẻ ngốc, chàng tự khắc sẽ có quyết định cho mình.”


Pháo hoa trên đầu lóe lên rồi chợt tắt, đời người cũng chỉ được vài phút huy hoàng. Nàng là con nhà quyền quý, nàng được nuôi dưỡng trong gia đình gia giáo chuẩn mực. Vậy cớ sao nàng không muốn cùng hoàng tử trở thành một đôi?

Suy cho cùng Lọ Lem được nuôi dưỡng rất tốt, dù là mẹ kế có gây khó dễ cho nàng rất nhiều. Nhưng sơ tâm của nàng, cái cách nàng nhìn thế giới đẹp đẽ ma hồn nhiên. Nàng nói bản thân nhàm chán vô vị, bởi vì trong mắt nàng hoàng tử là vị vua tương lai, là người gánh trên vai trách nhiệm của đất nước. Nàng chỉ bận tâm một ngày ba bữa thế nào, còn chàng lai lo muôn dân ba năm tới sẽ ra sao. Nàng dùng trí thông minh vào những điều nhỏ nhặt, chàng lại dùng trí đổi lại tự do và hạnh phúc cho rất nhiều người.

Lọ Lem là cô gái hiểu chuyện, ừm, điểm này nàng chấp nhận chàng nói đúng. Nhiều năm qua nàng vẫn xem như hòa thuận với mẹ kế khó chiều cơ mà.

Nàng không dám nghĩ đến việc hoàng tử sẽ lựa chọn nàng, nàng không nghĩ bản thân phù hợp với tiêu chuẩn bản thân đưa ra. Vợ của hoàng tử phải là người xứng đáng với chàng, không nên là kẻ chỉ biết giấu mình trong nhà.

Không lâu sau nhà vua đưa ra thông báo hoàng tử đã chọn được người phù hợp và sẽ sớm đưa nàng vào cung điện.

Mẹ kế ngồi ở bàn trà đọc sách báo, nghe thông báo cũng không thấy phản ứng gì. Lọ Lem đến gần lờn hỏi nhỏ, “Dì không nghĩ hai em được chọn ạ?”

Lọ Lem nhìn thấy tay lật sách của bà khựng lại, sau đó từ tốn nói: “Hoàng tử ấy à, hắn ta không ngốc, hai đứa con gái của ta lại rất ngốc. Ngoài cái xinh đẹp một chút, còn lại đều không phù hợp với hoàng thất.”

Quyển sách báo trên tay được đặt xuống bàn trà, bà xoay người nói với Lọ Lem, “Ngược lại là con, nếu được đến yến tiếc hẳn dã được chọn vào cung.”

Kỳ thực giữa nàng và mẹ kế không có nhiều mâu thuẫn như người ngoài đồn đại. Bà thường xuyên la mắng, rồi thì có người mẹ nào chẳng hay mắng con. Công việc nhà đều giao cho nàng vì chính nàng là người sẽ được cha đề tên trong di nguyện, trên dưới việc nhà đều sẽ do nàng quản lý. Còn việc ngày yến tiệc diễn ra không cho người hầu giúp nàng cũng bởi vì họ đều đã đến cung điện dạo chơi, là nàng cho phép bọn họ rời đi.

Sẽ chẳng người mẹ nào muốn đối xử quá khắt khe với con mình, kể cả là con riêng của chồng đi chăng nữa. Nhưng Lọ Lem sau này trách nhiệm rất lớn, gánh vác trên vai nhiều việc nặng nhọc, nếu không giúp nàng tập làm quen thì sau này sẽ khó mà đảm đương công việc cha căn dặn.

Lọ Lem cùng mẹ kế tâm sự một chút lại mang giỏ vào thị trấn có việc, cách nhà nàng không xa có một cánh đồng hoa hướng dương đương vào dịp rực rỡ. Cả cánh đồng hướng về một phía, chung thủy mà nhìn theo dấu vết của Mặt Trời.

Ánh hoàng hôn vừa vặn chuyển màu, sắc trời vàng cam dịu nhẹ, Lọ Lem nhìn theo hướng dương, nhìn đến thất thần.

“Xin hỏi… Nàng là người được hoàng tử chọn sao?”

Từ sau lưng truyền đến âm thanh quen thuộc chỉ là nhất thời nàng không nhận ra đó là ai.

“Tôi không phả-”

Lọ Lem ngẩn người, nàng nhìn thấy một người vừa quen thuộc lại như lạ lẫm. Người cùng nàng ngắm pháo hoa trò chuyện đêm yến tiệc đương khoác trên người áo choàng của hoàng gia. Người ngòi trên ngựa theo sau còn có kỵ binh, Lọ Lem dường như hiểu đươc tình huống hiện tại lại như chẳng hề hiểu được những gì đang diễn ra.

Nàng ngập ngừng muốn nói gì đó rồi ngại quyền uy của chàng ta mà ngừng hẳn.

“Nàng muốn nói, sao ta nhận ra nàng à.”

Lọ Lem ra sức gật đầu.

“Bởi vì nàng khiến ta rung động.”

“Với một người chỉ chuyện trò vài câu?”


Hoàng tử mỉm cười, nhìn nàng ngược sáng mà đua rằng: “Ta cũng không ngốc mà.”

Những câu chuyện cổ tích thường viết rằng, hoàng tử và công chúa sau cùng sẽ hạnh phúc bên nhau. Cũng sẽ cho bọn họ dù trắc trở gian truân vẫn sẽ cùng nhau nắm tay vựt qua tất cả.

Nhưng chàng hoàng tử của Lọ Lem không giống những chàng hoàng tử khác. Chàng không cần dùng giày pha lê tim người con gái khiến chàng rung động, sẽ không quên mất nàng chỉ trong một đêm. Chàng chỉ cần nhìn thấy nàng, chỉ cần là nàng liền có thể nhận ra.

Hoàng tử trong đêm tiệc không thể nhìn thấy mặt nàng nhưng ở cánh đồng hoa vẫn nhận ra nàng chỉ bằng một ánh mắt. Bởi người chàng tìm không phải một cô gái xinh đẹp mà là ngời khiến chàng động tâm, khiến chàng yên tâm cùng nàng trị quốc. Mà Lọ Lem vừa hay là người chàng chọn, người vì muôn dân mà suy tính chu toàn mọi thứ…

Vở kịch kết thúc với cảnh Lọ Lem cùng hoàng tử trở về thưa chuyện với mẹ nàng. Không khí đột nhiên yên tĩnh đến lạ lẫm đến Đinh Trình Hâm cũng không dám thở mạnh, qua một hồi lâu tiếng pháo tay mới vang lên rôm rả.

Nghiêm Hạo Tường thở phào ngã người ra sau ghế, thật quá sứ với cậu rồi. Sao nàng Lọ Lem này lại thông minh lanh lợi đến thế, rõ ràng trong truyện gốc nàng rất ít nói kia mà?

Thế nhưng với tràng pháo tay vừa rồi bọn họ liền nhận ra quyết định thay đổi tình tiết là đúng đắn.

Có lẽ chẳng ai ngờ đến mẹ kế lại là người yêu thương và ủng hộ Lọ Lem làm điều nàng mong muốn mặc cho điều tiếng vây quanh. Sẽ chẳng ai ngờ đến vị hoàng từ sẽ giả làm thường dân cùng nàng tò chuyện về thần dân của vương quốc chứ chẳng phải khiêu vũ dưới ánh trăng. Sẽ chẳng ai ngờ đến, hoàng tửu chỉ cần một ánh mắt lướt qua đã nhận ra người mình rung động, bởi vì người chàng để tâm sao có thể một đêm liền quên mất dáng vẻ của nàng.

Một nàng Lọ Lem thông minh và hiểu chuyện sẽ phù hợp hơn là một chuyện tình lãng mãn dưới ánh trăng. Bởi chàng là hoàng tử mà hoàng tử vẫn còn có trách nhiệm nặng nề cần phải gánh vác.

Đinh Trình Hâm sau khi lấy lại tinh thần nhanh chóng kêu bọn họ dọn đạo cụ nhường sân khấu cho các tiết mục khác.

Xong xuôi, Nghiêm Hạo Tường ngồi trước gương vẫn đang tẩy vết trang điểm trên mắt. Lưu Diệu Văn sớm đã thay xong đồ đứng một bên nhìn cậu tẩy trang.

Có vẻ không khí trên sân khấu vẫn là nhôn nhịp như, ở chỗ bọn họ vẫn nghe thấy tiếng pháo tay vang lên. Lưu Diệu Văn cảm thấy nhàm chán liền đưa tay chọc vào bầu má của Nghiêm Hạo Tường.

Bạn học Nghiêm xoay người nhìn hắn, “Sao vậy?”

Lưu Diệu Văn tỏ vẻ trách móc “Cậu cũng giống Lọ Lem thì tốt rồi.”

“Hả?”

Đầu cậu nghệch sang một bên, khó hiểu nhìn hắn. Lưu Diệu Văn lại xấu xa bật cười, “Nếu cậu cũng đồng ý về cung với hoàng tử thì tốt biết mấy.”

…----------------…

Nhắn nhủ đôi lời đến độc giả:

Cả hai bộ là Thiếu Tá Nghiêm và Mùa Xuân Anh Đợi Em đều có lịch đăng chap cố định rồi, mọi người đứng hối tui lên chap nữa 😢

Biết là mọi người đợi lâu nhưng ra chap liên tục là điều không thể đâu. Tui cũng cần thời gian viết chap mới mà =))

Còn một tin nữa, hiện tại trong thư viện của tui có 1 shot ngắn và 2 bộ đang lên ý tưởng. Bật mí là 1 bộ về giới thời trang, 1 bộ cưới trước yêu sau. Cả hai sẽ lên kệ sau khi MXADE và TTN kết thúc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui