văn Nghiêm Văn Mùa Xuân Anh Đợi Em

Buổi sáng những ngày gần đây có chút lạnh, đặc biệt là khi trời vừa sáng. Nghiêm Hạo Tường tỉnh dậy trên chiếc giường nhỏ, đưa tay dụi mắt nhìn ra bên ngoài.

“Còn không rời giường là trễ đấy, bạn trai nhỏ.”

Không gian tĩnh lặng vang lên giọng nói trầm ấm, Lưu Diệu Văn đứng tựa ở cửa trên người vẫn là bộ đồ hôm qua. Do chạy vội đến tìm cậu mà chẳng kịp mặc gì tử tế, quần thể thao kết hợp áo sơ mi trắng xem chừng còn chẳng phải một bộ. Bù lại khí thế của hắn, hôm nay Lưu Diệu Văn rất có sức sống a.

Nghiêm Hạo Tường vẫn bất động ngồi trên giường, đợi Lưu Diệu Văn đến gần cậu mới vươn tay ra ý bảo hắn ôm ôm.

Lưu Diệu Văn cững chẳng keo kiệt mà ôm chầm lấy cậu.

Đêm qua trời vừa tối vừa lạnh, hắn còn sợ đám người kia tìm đến mà không chịu về nhà. Bên cạnh trại trẻ vốn dĩ có một căn trọ, hắn nói với cậu sẽ sang đó một đêm kết quả chưa đợi hắn rời đi Nghiêm Hạo Tường đã kéo hắn vào trong.

Tự ý đưa người lạ vào viện là tội đáng bị phạt, viện trưởng còn tính khiển trách Nghiêm Hạo Tường vài câu thì nhìn thấy Lưu Diệu Văn.

À thì cũng không tính là người lạ.


“Dù sao cũng là đêm hôm, cháu phải gọi ta dậy chứ Tiểu Nghiêm?”

“Xin lỗi…”

Vừa rồi thuận miệng gọi cậu là bạn trai nhỏ không biết có giận không, hắn cũng không dám manh động đến gần cậu thêm chỉ đành giải thích với viện trưởng, “Là do cháu đến đột ngột, Tường Tường cũng là bất đắc dĩ thôi ạ.”

Nghe hắn bao biện chẳng sức thuyết phục, viện trưởng lại hỏi: “Vậy sao cháu lại đến? Đừng nói là đến thăm bọn nhỏ, giờ đó cũng không đứa nào đói.”

Viện trưởng dẫu sao cũng là người có kinh nghiệm, vài ba lời nói dối của bọn nhóc bà nghe qua liền biết ngay. Chỉ là đối tượng nói những lời này lại là hai đứa trẻ ngoan, bà không hiểu sao chúng lại phải nói dối bà làm gì.

Lưu Diệu Văn không hiểu rõ sự tình ở trại trẻ, lần trước hắn nghe viện trưởng nhắc đến cậu nói cậu không mấy cởi mở, thường ngày cũng chỉ trò chuyện cùng đám trẻ. Nếu là vấn đề của cậu hắn xen vào thì không hợp lý cho lắm.

Được một lúc hai đứa nhỏ vẫn chưa thấy mở lời, viện trưởng thở dài xua tay, “Được rồi, được rồi. Chuẩn bị bữa sáng trước đã, chuyện của hai đứa cứ để đó vậy.” Đứa nhỏ mẫn cảm như Nghiêm Hạo Tường bà không nỡ ép cậu mở lời, dù sao cũng là người thân quen, hắn ở lại một đêm không mất mát gì, ngược lại bọn nhỏ còn rất thích.

Nghiêm Hạo Tường chuẩn bị bữa sáng thành thói quen, động nhanh nhẹn hơn so với lúc giao tiếp với người khác. Lưu Diệu Văn đứng bên cạnh không phụ được gì, chủ yếu là do cậu quá thuần thục làm người ta có cảm giác sẽ vướng tay vướng chân nếu xen vào.

Các cô đều đã dậy, nhìn thấy Lưu Diệu Văn thì không khỏi thắc mắc: “Tiểu Văn hôm nay đến sớm vậy?”

“Hạo Tường vẫn chưa đi học à?”

Lưu Diệu Văn cười cười đáp lại, “Cháu đến đón bạn ạ.”

Các cô không khỏi bất ngờ, “Là Hạo Tường à? Hai đứa học cùng lớp sao?”




Việc Lưu Diệu Văn đột nhiên xuất hiện ở nhà bọn họ phải giải quyết hồi lâu, bọn nhỏ tỉnh dậy còn quấn lấy hai ca ca không rời. Đây là lần đầu tiên bọn chúng được chơi cùng cả hai. Trước đây Nghiêm Hạo Tường rất cưng chiều bọn nhỏ nhưng chơi cùng thì không, cậu không biết phải chơi thế nào lại không giỏi trò chuyện cùng chúng nên chỉ ngồi một bên, lần này có hắn đùa giỡn cùng nên hớn hở hẳn ra.

Tiểu Bạch còn chạy khắp nơi khoe mẽ được tiểu ca ca xinh đẹp tặng cái bánh bao vừa mới ra lò.

Náo nhiệt hồi lâu, Lưu Diệu Văn và Nghiêm Hạo Tường đến trường đã gần đến giờ vào lớp. Hắn thì không sao, dù gì cũng có thể mượn cớ đến hội học sinh nên vào lớp trễ, chỉ có Nghiêm Hạo Tường là chẳng biết làm sao.

Cậu còn đang rối tay rối chân trông như con lật đật vừa bị đẩy cho một cái, Lưu Diệu Văn bên này đã nắm tay cậu kéo đi. Một mạch đi thẳng lên 11-3, đứng trước cửa lớp tay hắn vẫn nắm trọn lấy tay cậu, hoàn toàn không có ý định buông ra.

“Báo cáo.”

Cả lớp đã ngồi ngay ngắn lấy tập sách, Lưu Diệu Văn lúc này thôi nắm tay Nghiêm Hạo Tường. Hắn đứng chắn trước cậu, dáng vẻ nghiêm chỉnh đến khó mà trách tội hắn đến trễ. Riêng Nghiêm Hạo Tường vẫn không thôi lo lắng, đến trễ lần này đã là lần thứ ba kể từ khi nhập học khó trách cậu bất an.

Có điều Nghiêm Hạo Tường lo hơi thừa thì phải. Bên cạnh cậu, người đang công khai muốn theo đuổi cậu, Lưu Diệu Văn - chính là kim bài miễn tử hợp pháp nhất và quyền lực nhất ở Từ An. Ai cũng muốn đi cùng hắn, dù là thân quen hay không vẫn sẽ muốn như vậy. Bởi vì giáo viên rất thiên vị a, chỉ cần là Lưu Diệu Văn thì tất thảy không còn quan trọng.

Sở hữu cho mình đặc quyền là vậy, nhưng không phải ai cũng có thể được hắn ‘bảo lãnh’. Đến cả đám người Trình Nhất, Lộ Tiểu Hoàng cũng chưa từng nhận được đặc quyền từ Lưu Diệu Văn.

Chỉ có Nghiêm Hạo Tường, trước khi trở nên thân thiết hắn đã vồ thức phá vỡ quy tắc vì cậu. Mỗi lần Nghiêm Hạo Tường đến trễ đều sẽ có sự chứng kiến của Lưu Diệu Văn, và mỗi lần nhìn cậu đến trễ Lưu Diệu Văn sẽ nhắm mắt mà làm ngơ hoàn toàn.


“Nhanh vào lớp đi, chúng ta bắt đầu bài học.”

Tập thể 11-3 đã quá quen thuộc với cảnh này, hắn không thường xuyên đến muộn nhưng mỗi lần như thế đều sẽ được bỏ qua. Lâu dần mọi người còn truyền tai nhau rằng hắn có thẻ thông hành đặc biệt, những lỗi vụn vặt vô hiệu với hắn.

Nghiêm Hạo Tường lần đầu nhìn thấy học sinh đến trễ mà giáo viên còn có thể nhẹ nhàng gọi vào đi. Nhất thời bất động bị Lưu Diệu Văn kéo vào.

Hắn còn khẽ thì thầm vào tai cậu, “Có phải bạn trai cậu rất hữu dụng không?”

Nghiêm Hạo Tường: …





Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận