Về việc tin đồn Nghiêm Hạo Tường lan truyền nhanh chóng, hiệu trưởng và các giáo viên đều nghe qua. Giờ lên lớp thứ hai đầu tuần nghiêm khắc phê bình hành vi của bọn họ, riêng 11-3 không khí có phần ảm đạm hơn.
Chủ nhiệm Trương đứng trên bục giảng, sắc mặt âm trầm không biết mở lời từ đâu. Vốn dĩ, 11-3 là lớp có thành tích tốt cả về thể chất lẫn học tập. Khi phân lớp ai ai cũng vỗ vai chúc mừng ông vì được lớp ưu tú, đến hiện tại lại ôm một bụng thất vọng chưa thể giải bày.
"Được rồi. Lấy lại tinh thần chúng ta bắt đầu học."
Nói ông không giận thôi thì nói ông không biết suy nghĩ đi, nhìn vào sự việc ai cũng thấy Nghiêm Hạo Tường là người bị hại, tuy các lớp đều có tham gia nhưng thân là bạn cùng lớp lại chẳng ai đứng ra nói giúp cậu một câu. Hoặc nói đúng hơn, bọn họ đều nghi kỵ trong lòng, dù ít dù nhiều đã từng chỉ trích Nghiêm Hạo Tường vài câu.
Lớp học vắng đi hai người, để lại khoảng trống không cách nào thay thể được. Một người là học sinh ưu tú được nhà trường đặt rất kỳ vọng, một người là học sinh ngoan ngoãn được giáo viên yêu thích. Chưa hỏi đến quan hệ giữa họ, chỉ dựa vào tình trạng sức khỏe của Nghiêm Hạo Tường đã đủ gây nên một trận sóng gió dư luận nặng nề.
Từ An, từ trước đến nay chưa từng đối mặt với vấn đề nan giải nào. Được cho là ngôi trường công tâm và thành tích xuất sắc, vậy mà lại dính phải tội danh bắt nạt học đường.
"Thưa thầy."
"Lớp trưởng có gì muốn nói sao?"
Đinh Trình Hâm đứng dậy, có chút khó nói mà ngập ngừng: "Hôm qua Lưu Diệu Văn có nhắn cho em, Hạo Tường không sao, ngủ một giấc liền không có vấn đề gì nữa. Nhưng mà... Có lẽ chứng sợ hãi xã hội sẽ ngày càng nghiêm trọng. Lưu Diệu Văn nói, có thể hai người họ sẽ xin chuyển lớp."
Ai có thể đoán được người nắm giữ thế cờ lại chính là Lưu Diệu Văn. Hắn từng nói Nghiêm Hạo Tường do hắn phụ trách, từ khi cậu chuyển đến đã là như vậy, nếu Nghiêm Hạo Tường gặp phải vấn đề thì cũng chính là vấn đề của hắn. Không thể trách hắn dùng thân phận hội trưởng mà làm càn, dù là chủ nhiệm Trương cũng đã từng có ý nghĩ đó. Nghiêm Hạo Tường không giống những bạn học khác, không phải chỉ một câu xin lỗi liền cho qua chuyện, cậu có thể tiếp tục học tập hay không, có để lại bóng ma tâm lý hay không, đều do tin đồn lần này quyết định.
Chủ nhiệm Trương hạ mi mắt, giọng ông hơi run lên, "Cũng tốt, nếu Lưu Diệu Văn đã quyết định thì cứ chấp thuận vậy đi."
Thái độ chủ nhiệm Trương quá mức rõ ràng, chính là tùy hắn giải quyết. Lớp học vang lên một trận nháo nhào, ai cũng tranh phần nói.
"Nhưng còn thành tích lớp thì sao ạ?"
"Lễ hội sắp tới cũng đã phân vai rồi thưa thầy..."
"Nghiêm Hạo Tường chuyển đi đã đành, đến cả Lưu Diệu Văn cũng muốn đi là thế nào."
"Không phải xin lỗi là được ạ? Sao phải chuyển lớp?"
"Cũng không phải bọn em sai mà thầy ơi, các lớp khác cũng đều thêm dầu vào lửa, bọn em..."
Ầm
Thước gỗ đập xuống bàn tạo nên âm thánh vang vọng cả lớp, ngăn cuộc hỗn loạn đang sôi cuồn cuộn trong lòng. Chủ nhiên Trương cau mày, tuổi ông đã cao, nghe những lời không phân phải trái của đám học trò mà tức đến ngón tay run lên.
"Mỗi người một câu. Không ai cho rằng mình có tội đúng không?"
"Tôi nói cho các em biết, dù các em không tham gia chỉ trích Nghiêm Hạo Tường thì việc các em im lặng cũng là một cái sai. Không giúp đỡ bạn học ngược lại còn gây áp lực, nhân lúc Lưu Diệu Văn không có bên cạnh, bức Nghiêm Hạo Tường đến suýt thì nhảy lầu. Các em nghĩ tôi không biết sao!"
"Bước vào Từ An, không có nghĩa các em trở thanh cao tốt đẹp hơn. Hành động của các em nói lên con người các em thế nào. Đều là một đám nhóc không phân phải trái, không rõ đúng sai đã đánh giá người khác!"
Dường như, chủ nhiệm Trương muốn mượn việc của Nghiêm Hạo Tường răng đe đám nhóc ngang bướng này một trận. Không đứa nào nhận sai, không đứa nào cho rằng bản thân có lỗi, vậy mà vẫn muốn dựa vào Lưu Diệu Văn trở thành lớp đứng đầu về thành tích. Đừng mơ mộng hão huyền như vậy.
[…]
"Tại sao không chuyển lớp?"
Lưu Diệu Văn kìm nén cơn tức giận đến hai mắt đỏ lên, hắn thật không hiểu nổi Nghiêm Hạo Tường, rốt cuộc vì cái gì nhất quyết không đi. Nếu sợ đám người kia nói ra nói vào chẳng phải đã có hắn rồi sao?
"Chỉ là... không muốn chuyển."
"Nghiêm Hạo Tường! Bọn họ đối xử với cậu như vậy ngủ một giấc liền không nhớ nữa? Bọn họ mắng cậu, không tin tưởng cậu, cậu đợi gì ở họ chứ?"
Nghiêm Hạo Tường không hay giở thói cứng đầu, càng không cãi lời Lưu Diệu Văn. Cậu nhìn hắn hai mắt đỏ ngầu đứng cũng không yên, không biết nên giải thích thế nào. Lưu Diệu Văn muốn tốt cho cậu, cậu biết chứ. Nhưng Nghiêm Hạo Tường không nỡ, hắn mất bao lâu để xây dựng hình tượng vui vẻ như hiện tại, đâu thể vì một Nghiêm Hạo Tường mà tất cả đỡ sông. Hơn nữa nếu chuyển lớp cậu chưa hẳn sẽ tìm được lớp tốt hơn 11-3, bản tính con ngòi vốn là tò mò, cậu không trách bọn họ, cũng không hẳn là bỏ qua tất cả. Nghiêm Hạo Tường rất đơn thuần, cậu không để bụng quá lâu nhưng sẽ không giống cá vàng quên ngay lặp tức.
Nhưng vấn đề là... Lưu Diệu Văn thật sự đang rất khó chịu vì cậu.
Có nhiều chuyện xảy ra giữa hắn và cậu, vui có buồn cũng có. Nhìn Lưu Diệu Văn cứ đi đi lại lại, không dám lớn tiếng sợ cậu lại rơi vào trạng thái hoảng loạn, lại không cách nào giải tỏa cơn bực tức trong lòng, thành ra cứ đi tới đi lui như thằng ngốc vậy.
Nghiêm Hạo Tường muốn cười lại sợ hắn mắng luôn cả mình nên nhịn không cười nữa. Đi được một lúc tâm trạng dần ổn định hơn, Nghiêm Hạo Tường ngồi trên sô pha ngoan ngoãn không nói gì nữa hắn còn tưởng cậu ngủ rồi.
Đột nhiên cổ tay truyền đến hơi ấm, cánh tay bị kéo xuống khiến hắn có chút chao đảo mà xoay người.
"Cậu đừng giận có được không."
Đột nhiên bị hỏi, Lưu Diệu Văn tiếp thu chậm chạp hỏi lại, "Tôi giận cậu khi nào?"
"Lần trước... cậu lơ tôi, trứng gà cũng không nhận, chạm mặt liền tránh đi..."
Đầu Lưu Diệu Văn boong một cái, là lần trước hắn vô cớ ghen với Tạ Y Kỳ cộng với việc Đinh Trình Hâm liên tục đề cập vấn đề thích hay không thích làm cho đầu óc xoay mòng mòng mấy vòng vẫn chưa tỉnh. Cũng không ngờ Nghiêm Hạo Tường vậy mà xem trọng việc hắn giận dỗi hơn là bị bắt nạt.
Nơi đầu tim như được tưới bởi mật ong ngọt ngào không thể tả, dưới góc nhìn của Lưu Diệu Văn, Nghiêm Hạo Tường hiện tại nhỏ bé hệt chú chó nhỏ lông trắng, từ trên xuống dưới chỗ nào cũng mềm mại đáng yêu.
Được bạn học Nghiêm dỗ dành theo cách hết sức đặt biệt, mọi tức giận cứ vậy bị thổi bay, đưa tay xoa lấy mái tóc mềm mại của cậu, "Không giận cậu, lần đó là tôi không đúng khiến cậu tủi thân rồi."
Đầu nhỏ khẽ chuyển động, bàn tay nắm lấy tay hắn càng siết chặt hơn, "Vậy tại sao, cậu lại chọn lớp trưởng?"
Nói ra câu này cơ hồ Nghiêm Hạo Tường đã sử dụng toàn bộ can đảm của bản thân, cậu cúi đầu không dám nhìn hắn, sợ hắn chê cậu phiền phức thích bám người.
Lưu Diệu Văn đông cứng người vài giây, lớp trưởng? Đinh Trình Hâm? Hắn chọn cậu ta từ lúc nào vậy, là do cậu cùng Tạ Y Kỳ lập nhóm trước nên hắn mới miễn cưỡng cùng Đinh Trình Hâm làm bài tập kia mà?
Khoang đã. Nếu nói như Nghiêm Hạo Tường tức là cậu hiểu lầm hắn cùng người khác bỏ rơi cậu, nên mới tủi thân chọn Tạ Y Kỳ à? Là khi nào nhỉ? Hắn khiến cậu hiểu lầm khi nào?
Lần trước hắn cùng với Đinh Trình Hâm hẹn nhau chơi bóng, hắn đã hứa cùng cậu ta lập nhóm...
Lưu Diệu Văn bất lực đỡ trán, hóa ra bọn họ giận nhau vì lý do đơn giản thế thôi á..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...