Edit: Zịt cac cac cac
Kỳ nghỉ ngày quốc tế lao động còn chưa tới, Lý Thanh Đàm trở về Bắc Kinh, ngủ hai ngày bên chỗ ông cụ, cũng nghe ông lảm nhảm suốt hai ngày.
Lúc thì nói anh cả ngày chỉ biết trốn học không học tốt, nếu như bị Lý Chung Viễn biết không chừng lại muốn quở mắng anh thì làm sao.
Lúc lại nói anh không biết chăm sóc tốt bản thân, gầy như một con khỉ.
Mắng xong lại bảo vú tới hỏi anh buổi trưa muốn ăn chút gì không.
Nói thì không bùi tai, nhưng Lý Thanh Đàm nghe vào lòng lại thấy rất dễ chịu.
Buổi trưa ăn cơm xong, anh trở về phòng cầm điện thoại, thấy tin nhắn Tưởng Dư gửi tới.
[Hôm nay đàn chị trả tiền cơm mấy ngày nay lại cho tôi, đầu tiên là tôi nói rõ, tôi không cần.
Nhưng đàn chị rất kiên trì, còn nói sau này không cần đưa cơm cho chị ấy nữa.]
Lý Thanh Đàm ngồi ở đấy ngẩn ra một lúc, mãi đến khi Tưởng Dư nóng lòng gọi tới, anh mới lấy lại tinh thần, trượt màn hình sang phải.
"Cậu không thấy tin nhắn tôi gửi cho cậu à?"
"Thấy rồi." Lý Thanh Đàm lại bổ sung thêm câu: "Mới thấy."
Tưởng Dư "À" một tiếng, hỏi: "Vậy ngày mai tôi còn đi đưa cơm không?"
Lý Thanh Đàm lắc đầu, lại nghĩ tới cậu ta không nhìn thấy, buông tiếng thở dài khó mà phát giác: "Không cần, mấy ngày nay cực cho cậu rồi."
"Nói nhảm gì vậy ba." Tưởng Dư cố ý chuyển đề tài: "Lúc nào thì cậu quay lại? Ngày quốc tế lao động tôi đến tìm cậu chơi nhé thế nào? Đến xem phong cảnh đẹp đẽ của thủ đô lớn."
"Được nha."
"Vậy chốt nhé, ăn uống ngủ nghỉ cậu phải bao, còn phải dẫn tôi đi xem nghi thức kéo cờ, Vạn Lý Trường Thành cũng phải leo đấy."
"Cậu là học sinh tiểu học đi chơi xuân à?"
"Lượn, vậy chốt thế nhé.
Tôi đặt vé máy bay sáng sớm ngày 1/5, đến lúc đó tôi sẽ gửi tin nhắn lịch trình chuyến bay sang cho cậu, cậu cho người đến sân bay đón tôi."
"Ok."
Cúp điện thoại, Lý Thanh Đàm tiện tay bỏ điện thoại bên cạnh, ngồi trong phòng đến trời tối.
Lúc vú đi lên gọi anh ăn cơm, trông thấy đôi mắt anh đỏ đỏ.
Sau này đến kỳ nghỉ mùng 1/5, Tưởng Dư đến Bắc Kinh thì ở lại cả một ngày, xem hết nghi thức kéo cờ, sau đó lừa Lý Thanh Đàm vào tour du lịch tự lái đi Tây Tạng của bọn họ.
Đường vào Tây Tạng không tính là suôn sẻ, đoàn người gặp gián đoạn do nổ lốp xe trên đường, khi hoàn toàn đi đến đích thì đã là ngày cuối cùng của kỳ nghỉ lễ quốc tế lao động.
Bọn họ dừng lại ở Tây Tạng 10 ngày, vào khu thì có một số chỗ tín hiệu không tốt lắm.
Trên đường trở về qua nhiều trạm, Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư mới biết chuyện đã xảy ra ở trường.
...!
Một tháng trước Tôn Niệm Niệm bị mấy nam sinh trường ngoài trấn lột, còn uy hiếp không cho phép nói cho thầy cô và bố mẹ biết, bằng không cô ta sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Bố mẹ Tôn đều là nhân viên lương bổng bình thường, có sự mong đợi kỳ vọng con gái sẽ thành phượng hoàng như phần lớn các bậc bố mẹ khác trên thế gian, bình thường dạy dỗ Tôn Niệm Niệm vô cùng nghiêm khắc, không muốn thấy cô ta dính vào những chuyện lung tung kia.
Đây cũng là lý do Tôn Niệm Niệm không dám kể chuyện bị trấn lột này cho bố mẹ biết.
Nếu như kể rồi, bọn họ thể nào cũng sẽ nói không có cái gì là tự nhiên hết, giống như người làm sai là cô ta.
Nhưng Tôn Niệm Niệm không biết, những người đó không chỉ đơn thuần là trấn lột mới tới tìm cô ta.
Sau khi thỉnh thoảng đòi tiền mấy lần, bọn họ đưa cho cô ta một cái điện thoại kiểu mới nhất, bảo cô ta thừa lúc không có ai, bỏ nó vào trong cặp của một bạn nữ cùng lớp.
Cô ta không dám làm chuyện như vậy, nhưng theo sự đe dọa hết lần này tới lần khác, lại không thể không thỏa hiệp.
Lấy đồng hồ của Chu Hiểu Ngôn là bởi vì Tôn Niệm Niệm không mua nổi cái điện thoại đắt như vậy.
Cô ta sợ sau khi chuyện xảy ra, nhà trường sẽ tìm đến bố mẹ mình, đến lúc đó không có cách nào giải thích.
Nhưng Tôn Niệm Niệm không ngờ Vân Nê lại chủ động báo cảnh sát, cũng không ngờ chuyện này mang đến ảnh hưởng lớn như vậy.
Cô ta vừa sợ hãi vừa áy náy.
Nhìn thấy những bài đăng châm biếm và chửi rủa Vân Nê, cô ta không dám tưởng tượng nếu có một ngày chuyện bị bại lộ, thầy cô và bạn bè trong trường sẽ nhìn cô ta như thế nào, bố mẹ lại nhìn cô ta ra làm sao.
Cô ta không biết áp lực của dư luận, nhưng cũng không ai biết rõ trong lòng cô ta đang chịu đựng những gì.
Chuyện Vân Nê rời khỏi trường này giống như là cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà, cũng kéo cô ta vào trong vực sâu muôn đời muôn kiếp không trở lại được.
Trước khi chọn buông bỏ chính mình, cô ta gửi một tin nhắn xin lỗi Vân Nê, để lại một bức thư từ biệt cho bố mẹ.
Chân tướng chuyện cũng theo đó mà truyền ra.
Buổi sáng chuyện xảy ra đó, Vân Nê thức dậy nhìn thấy trong điện thoại có một tin nhắn gửi tới từ một người xa lạ, nội dung không dài, chỉ có ba chữ.
[Xin lỗi cậu.]
Vân Nê láng máng cảm thấy có gì đó không đúng, bèn gọi điện cho Lưu Nghị Hải.
Bên kia không phải đang có cuộc gọi khác thì là không có ai bắt máy, cô đành phải vội vàng đến trường, lại không ngờ gặp được mẹ Tôn đang không khống chế được cảm xúc ở văn phòng của Lưu Nghị Hải, bị bà ta tát cho một cái.
Đó là ngày hỗn loạn nhất của cô.
Mọi người trong lúc thông cảm cho Tôn Niệm Niệm, đồng thời lại đẩy cô, vốn cũng là người bị hại, vào trong bão táp "Ta không giết bá nhân, nhưng bá nhân lại do ta mà chết".
Không ai truy cứu người thật sự làm sai là ai, bọn họ đứng trên đỉnh cao đạo đức, chĩa tất cả mũi dùi dư luận về cô.
Cô còn chưa ra khỏi bão táp trước, lại rơi vào giữa lốc xoáy càng sâu hơn.
Vân Nê vô tri vô giác trở về lớp, chỗ của Tôn Niệm Niệm đã trở thành chỗ trống, trên bàn là đống sách và đề thi cô ta chưa kịp mang đi.
Tất cả bạn bè cùng lớp đều nhìn thấy cô, ánh mắt của bọn họ làm cô nghẹt thở.
Cô gần như chạy ra khỏi lớp giống như đang chạy trốn.
Bên tai là tiếng gió gào thét vụt qua.
Cô đứng ở đầu đường người đến người đi, khom lưng, tay chống trên đầu gối, thở dốc từng hơi.
Nhưng cảm giác nghẹt thở mãnh liệt kia vẫn không vứt đi được.
Mồ hôi mặn chát ẩm ướt theo thái dương nhỏ xuống mặt đất, nhưng lại có ai có thể phân rõ, trong đó có cất giấu nước mắt hay không.
Rõ ràng cô không hề làm gì cả, nhưng trong lúc vô ý lại hủy đi cuộc đời của người khác.
Mà cuộc đời của cô, trong thời khắc này cũng như đã thối rữa hoàn toàn.
...!
Giữa đường đến Thành Đô, Lý Thanh Đàm và Tưởng Dư đã xuống xe, bắt chuyến bay cuối cùng bay thẳng về lại Lư Thành.
Lúc xuống máy bay đã là hơn 8h tối.
Từ sân bay đến trường học, lộ trình gần nửa tiếng.
Trên đường Lý Thanh Đàm gọi điện và gửi tin nhắn cho Vân Nê, đều không nhận được bất cứ phản hồi nào.
Lúc xe dừng ở cổng trường, tiết tự học tối cuối cùng đã kết thúc.
Lý Thanh Đàm chạy ngược dòng người đến lớp 12 ban 2.
Người trong lớp còn chưa đi hết.
Anh không thấy hình bóng của Vân Nê, giữ một nam sinh lại hỏi, đối phương nói mấy ngày nay cô đều không tới trường.
Lý Thanh Đàm nói tiếng cảm ơn, lại xoay người xuống lầu.
Tưởng Dư thanh toán tiền xe xong vội vàng chạy tới: "Sao rồi, đàn chị đã đi chưa?"
"Mấy ngày nay chị ấy đều không đến trường." Lý Thanh Đàm cũng lo đến loạn.
Đã xảy ra chuyện lớn như thế, sao cô có thể còn đứng ở trường chứ.
Hai người lại bắt xe đến nhà Vân Nê.
Khi đến nơi, Lý Thành Đàm và Tưởng Dư đứng dưới bóng cây trước tòa đơn nguyên.
Đêm hè huyên náo, tiếng ve lượn quanh.
Lý Thanh Đàm ngẩng đầu lên nhìn lên lầu, tầng lầu ba kia không hề sáng đèn.
Tưởng Dư bôn ba một ngày, có hơi choáng váng, tùy ý ngồi lên bậc thang bên cạnh: "Giờ này, có thể nào đàn chị đã ngủ rồi không?"
Lý Thanh Đàm lắc đầu, quay lại nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cậu ta: "Cậu về trước đi, nếu như có tình hình gì thì tôi sẽ thông báo cho cậu."
"Hả, vậy còn cậu?"
"Tôi ở lại một chút, xem có thể liên lạc được với đàn chị không."
Quả thật Tưởng Dư cũng mệt lắm rồi, biết nếu như bọn họ có thể gặp mặt thì chắc chắn sẽ có rất nhiều chuyện muốn nói, ở lại đến 0h thì đi: "Vậy cậu cần gì thì cứ gọi điện thoại cho tôi nhé."
"Được, chú ý an toàn."
"Biết rồi."
Lý Thanh Đàm đứng dưới lầu một lúc, hút hết điếu thuốc cuối cùng trong hộp, mới quyết định lên lầu.
Cách lần cuối cùng anh tới nơi này, đã qua mấy tháng, chỗ khoảng trống của cửa nhà họ Vân lại có thêm một cái thảm, mặt trên viết ra vào bình an.
Lý Thanh Đàm không hề giẫm lên, đứng ở cửa một lúc, ngồi lên cầu thang bên cạnh.
Ánh trăng từ cửa sổ lọt vào, rực rỡ chiếu xuống mặt đất.
Ban đêm có hơi lạnh, anh sợ làm ồn người khác đang nghỉ ngơi, nên đi xuống lầu chạy hai vòng bên ngoài, mãi cho đến khi trời sắp sáng mới trở về.
Lúc này cơn buồn ngủ dâng lên, anh dựa vào lan can, không nghĩ nhiều đã chợp mắt.
...!
Hôm qua Vân Nê từ trường học trở về, nửa bên mặt đều sưng lên.
Mẹ Tôn dùng sức tàn nhẫn, nhưng cô không có cách nào cũng không có lập trường đi oán trách một người mẹ nóng lòng con gái yêu.
Chỉ may là hai ngày nay Vân Liên Phi đều ở công trường vội làm đêm, ăn ở cũng ở bên kia, phải đến cuối tuần này mới có thể xong.
Cô không cần nghĩ cách giấu vết thương trên mặt.
Hôm qua rất khuya cô mới từ bên ngoài trở về, đầu óc loạn thành một mớ vì chuyện của mấy ngày nay, liên tục mất ngủ đến quá nửa đêm.
Không dễ dàng gì mới ngủ được thì lại mơ thấy tiếng khóc của Tôn Niệm Niệm, mơ thấy rất nhiều người cầm dao đâm tới cô.
Những hình ảnh rời rạc kỳ lạ khiến giấc ngủ này của cô không hề yên.
Hôm sau ngày mới ló dạng, Vân Nê lập tức tỉnh lại khỏi giấc mơ.
Chất lượng giấc ngủ quá kém làm cả người cô đều không có tinh thần sức lực gì.
Cô đánh răng rửa mặt như mọi ngày, đi tới bên cạnh bàn học cầm lấy cặp sách.
Lúc cô thay giày xong chuẩn bị ra ngoài, lại đột nhiên phản ứng lại.
Giống như là chuyện trong phút chốc, đột nhiên một cơn mệt mỏi không cách nào miêu tả từ sâu trong nội tâm cô nảy ra.
Cô thả chìa khóa lại tủ giày, để cặp sách vào lại trong phòng ngủ, đi đến phòng khách đứng đó một lúc, bỗng nhiên có hơi mờ mịt không biết làm thế nào.
Không biết nên làm cái gì, cũng không biết kế tiếp nên làm thế nào.
Vân Nê xuôi theo lưng sofa ngồi xuống đất, đầu để trên gối, nương theo ánh mặt trời từ từ chiếu vào nhà.
Tiếng động trong tiểu khu dần trở nên sôi nổi.
Cô đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, quay về phòng tìm điện thoại, mới phát hiện đã tắt nguồn.
Vân Nê sạc pin cho điện thoại, sau khi khởi động cũng không để ý đến những cuộc gọi không nhận và những tin nhắn chưa xem nhảy ra kia, tìm đến dãy số của Lưu Nghị Hải rồi nhấp vào.
Cuộc gọi ngắn gọn chấm dứt.
Cô ngồi trên mặt đất một lúc, mới đứng lên đi vào phòng vệ sinh rửa mặt, sau đó cầm điện thoại và chìa khóa ra ngoài.
Mới vừa đi ra ngoài, cả người cô lại đột nhiên sững lại tại chỗ.
Hành lang trước mặt, nơi mấy đôi giày hàng xóm phơi nắng, ánh mặt trời chói mắt từ cửa sổ chiếu vào.
Lý Thanh Đàm ngồi trên bậc thang, lưng hướng về ánh sáng, chân dựng lên, cánh tay đặt trên đầu gối, sự mệt mỏi trên mặt rất rõ ràng.
Anh phơi nắng đen hơn chút so với lần gặp mặt trước, vẻ mặt hoảng hốt bị dọa khi cô đột nhiên mở, cũng có thể là lo lắng do thấy trạng thái của cô chẳng hề ổn lắm.
Bức tường cao cao trong lòng Vân Nê xây nên, vì anh, bởi vì bộ dạng mệt mỏi phong trần của anh mà khẽ khàng không tiếng động nứt ra một khe hở nhỏ.
Cô sửng sốt vài giây, lúc mở miệng mới phát hiện cổ họng mình vừa khô vừa ráp: "Sao cậu lại tới đây?"
"Lo lắng cho chị." Giọng nói của anh không rõ ràng hơn cô là bao.
Vân Nê không nói tiếp, đi tới kéo mở cửa ra, giống như là chưa hề xảy ra chuyện gì, rất bình tĩnh hỏi anh: "Cậu ăn sáng chưa?"
Lý Thanh Đàm lắc đầu.
"Tôi cũng chưa ăn, cùng ăn không?"
Anh lẳng lặng nhìn cô một hồi, gật đầu nói: "Được."
Đoạn đường đi ra kia, hai người có lẽ còn trầm mặc hơn so với trước kia rất nhiều.
Vân Nê dẫn Lý Thanh Đàm tùy tiện vào một quán ăn sáng ven đường.
Ban đêm Lý Thanh Đàm cũng không ngủ nhiều, hôm qua lại liên tục đi đường, lúc này thật ra không có khẩu vị gì, tùy tiện đối phó vài miếng.
Anh ngừng đũa nhìn người đối diện.
Từ lúc vừa nhìn thấy, anh đã biết trạng thái của cô thật sự không tốt.
Bất luận là đôi mắt giăng đầy tơ máu đỏ, hay là sự bình tĩnh quá mức khác thường làm người ta không yên.
Từng sự hiện hữu có thể thấy được đều tiết lộ những gì đang nhanh chóng xói mòn ở trong thân thể cô.
Vân Nê biết Lý Thanh Đàm đang lo lắng cái gì, nhưng cô thật sự không có hơi sức đi nói mấy lời giả dối như "Tôi không sao, tôi thật sự rất ổn, cậu không cần lo lắng" gì đó nữa.
Cô im lặng ăn xong một bát mì vằn thắn, dù rằng trong dạ dày đang quằn quại.
Ra khỏi quán, Vân Nê đứng bên con đường xe qua xe lại, ngẩng đầu nhìn Lý Thanh Đàm: "Chút nữa tôi còn có việc, cậu về trước đi."
"Chị muốn ra ngoài à?"
"Ừ, phải tới một nơi."
"Đi đâu?"
"Bệnh viện."
"Vậy em và chị cùng đi."
"Không cần." Vân Nê nhìn anh: "Cậu về đi.
Trông cậu như rất lâu rồi chưa ngủ ấy."
Lý Thanh Đàm không nói gì, người cũng không đi.
Xe bus vào trạm, anh đi theo phía sau cô cùng lên xe, quên bỏ tiền vào, bị tài xế gọi lại.
Trên người anh không mang tiền lẻ, đành phải gọi lên: "Đàn chị."
Vân Nê lại đi tới bỏ tiền vào thay anh.
Hai người tới ghế đôi ở phía sau ngồi xuống.
Xe vẫn đi về phía trước, lái khỏi khu vực thành phố cũ, tiến vào con đường của thành phố phồn hoa, tắc đường hơn 10p.
Lý Thanh Đàm hỏi: "Chị tới bệnh viện làm gì?"
"Thăm hỏi bạn học." Tôn Niệm Niệm được phát hiện kịp thời, sau khi đưa đến bệnh thì được cấp cứu trở lại.
Nhưng bởi vì tình trạng vết thương quá nặng, tay phải để lại di chứng rất nghiêm trọng.
Sau khi Vân Nê xuống xe ở sạp trái cây đối diện bệnh viện thì mua một giỏ trái cây.
Lần này cô kiên trì không để Lý Thanh Đàm đi theo nữa, tự mình vào tòa lớn dành cho bệnh nhân nhập viện.
Nhưng Lý Thanh Đàm lo lắng, vẫn lén đi theo.
Tôn Niệm Niệm ở tại lầu 4, sáng hôm nay mới vừa tỉnh, nhưng Vân Nê không thể gặp mặt cô ta.
Mẹ Tôn chắn ở cửa phòng bệnh, tuy rằng không kích động như hôm qua, nhưng vẫn còn có khúc mắc với cô như cũ.
Bà ta ném thẳng cái giỏ trái cây Vân Nê mang đến xuống đất: "Sau này cô không cần đến nữa, Niệm Niệm nhà chúng tôi không có loại bạn học như cô, cũng không cần biết người bạn học như cô."
Nói xong, bà ta xoay người đóng cửa phòng bệnh.
Vân Nê đứng tại chỗ, bên chân là mấy loại trái cây tán loạn.
Bệnh nhân đi ngang qua đều đổ dồn ánh mắt tìm tòi.
Cô hít một hơi thật sâu, ngồi xổm xuống trên mặt đất nhặt từng quả lên.
Lý Thanh Đàm nhặt một quả cam lăn rất xa, đi đến trước mặt cô, bỏ cam vào trong giỏ, nhẹ giọng nói: "Chúng ta về thôi."
Vân Nê "Ừ" một tiếng, đứng lên đi tới cửa thang máy.
Lý Thanh Đàm xách cái giỏ trái cây lên, đi theo sau cô.
Đến khi ra khỏi tòa nhà bệnh viện, ven đường đi ngang qua một đoạn đường nhỏ không có người nào, cô bỗng dừng lại, anh cũng dừng theo.
Vài giây sau.
Lý Thanh Đàm chậm rãi đi qua, đứng trước mặt cô, thấy một giọt nước mắt từ trong mắt cô rơi xuống.
Anh đưa tay ôm người vào lòng, để cô dựa vào bả vai của mình, vải vóc hơi mỏng nhanh chóng bị nước mắt nóng bỏng thấm ướt.
Cô nhận hết uất ức và thờ ơ, giống như là cuối cùng cũng không nhịn được nữa, khẽ nức nở: "Là lỗi của tôi sao..."
Người trong lòng nhẹ nhàng run lên, tiếng nỉ non kéo dài hóa thành một thanh kiếm sắc bén, im hơi lặng tiếng đâm vào một góc mềm mại nhất trong tim Lý Thanh Đàm.
Hốc mắt anh đau nhức, nâng tay ấn đầu cô, lặp lại hết lần này đến lần khác: "Không phải."
Không phải là lỗi của em.
Em chưa từng làm gì sai, người sai là thế giới khiến sự dốt nát trở thành bản chất, là những người luôn ôm lấy định kiến, không chịu nghe những thứ khác.
Tác giả có lời muốn nói:
Sẽ không ảnh hưởng đến kỳ thi đại học..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...