Edit: Zịt cac cac cac
Lúc Vân Nê nói xong câu đó, Lão Tiền với hai người cảnh sát nhân dân khác ở đây đều ngây ra một lát, tình cảnh có hơi xấu hổ.
Lão Tiền từ trước tới nay vẫn luôn là người nhanh mồm nhanh miệng, cứ như vậy bị một cô gái nhỏ vạch mặt, mặt biến sắc, một lúc lâu sau không mở miệng nói chuyện.
Một vị cảnh sát bên cạnh đi tới hòa giải: "Lão Tiền ông ấy cứ bạ đâu nói đấy như vậy, cô gái nhỏ cũng đừng để ở trong lòng nhé.
Cháu xem, cũng không còn sớm nữa, mau về nhà đi."
Vân Nê cũng không cố chấp muốn một câu trả lời, chỉ là sẽ khó chịu nếu không nói ra.
Cho dù có nói ra rồi cũng không thấy thoải mái hơn chỗ nào cả, nhưng chung quy còn dễ chịu hơn việc cứ nghẹn ở trong lòng, để cho cái nhìn phiến diện của người ta mọc rễ đâm chồi ở đây.
Cô không nói thêm gì nữa, xoay người đi xuống lầu.
Trong văn phòng im lặng vài giây, Lão Tiền dùng cơn ho khan che giấu sự xấu hổ, ngồi xuống tiếp tục nói đề tài lúc trước, bảo Lý Thanh Đàm và Tống Nghiêu gọi điện báo tin cho người nhà, tới đây dẫn họ về.
Lý Thanh Đàm cầm di động, đứng dậy đi đến bên góc tường, cửa sổ ở đó đối diện với cổng chính của đồn cảnh sát.
5h sáng, trời vẫn còn chưa sáng hẳn, anh đứng trước cửa sổ, rủ mắt nhìn về phía ngoài tòa nhà.
Ánh đèn ở đồn cảnh sát có hơi mờ mịt, bước chân của cô gái rất nhanh, sau khi từ trong sân đi ra ngoài thì đi thẳng tới đường cái trước mặt.
Nơi đó đậu một chiếc Volvo màu trắng.
Chàng trai và cậu của anh ta đứng ở ngoài xe hút thuốc, thấy cô gái đi tới, anh ta nhấc tay gạt tàn thuốc.
Cô dừng bước nói chuyện với chàng trai, sau đó chàng trai kéo cửa xe để kêu cô ngồi vào, ba người lái xe rời khỏi đó.
Đèn đuôi xe dần biến mất nơi góc đường, điện thoại Lý Thanh Đàm gọi đi cũng có phản hồi.
Chẳng biết đối phương bên kia hỏi cái gì, chỉ nghe giọng điệu thản nhiên thông báo của anh với người đó: "Anh đến đồn cảnh sát đường Cảnh Đức một chuyến."
...!
Người Lý Thanh Đàm gọi là quản gia xử lý công việc từ lớn đến nhỏ ở Lư Thành mà bố Lý Chung Viễn sắp xếp cho anh.
Người tới cũng nhanh, xử lý chuyện cũng nhanh chóng.
Chờ đến lúc ra khỏi đồn cảnh sát, bầu trời mới vừa lộ ra, xe taxi trên đường cái vụt nhanh qua, các quán ăn sáng hai bên đường đã sáng đèn để kinh doanh.
Hà Sở Văn cầm cặp tài liệu, đứng ở bên cạnh xe, nhìn thiếu niên có lẽ còn cao hơn mình nửa cái đầu này ở trước mặt: "Tôi đưa cậu trở về nhé?"
Lý Thanh Đàm lắc đầu: "Không cần."
"Vậy được, cậu về sớm chút đi." Hà Sở Văn không cưỡng cầu, suy cho cùng giữa anh ta và Lý Thanh Đàm chỉ có quan hệ thuê mướn bình thường.
Lý Thanh Đàm ừ một tiếng, xoay người đi về phía trước dọc theo bức tường màu trắng của đồn cảnh sát.
"Anh Thanh Đàm——!" Phía sau có người gọi anh, cùng với tiếng bước chân dồn dập, người rất nhanh đã chạy đến trước mặt anh.
Thiếu niên thở phì phò từng hơi lớn: "Anh Thanh Đàm, xin lỗi nha, em không biết Ngô Phi là người như vậy."
Tống Nghiêu không dám gọi điện cho bố mẹ, cũng là do Lý Thanh Đàm bảo Hà Sở Văn dẫn cậu ta ra.
Anh bị giày vò cả một đêm, lúc này cũng không có tâm trạng nói cái gì nữa: "Thôi bỏ đi, dù sao cũng không to tát gì.
Sau này kết bạn nhớ lau mắt cho sáng trước."
"Biết rồi ạ." Tống Nghiêu bước đi theo anh: "Anh Thanh Đàm, anh có đói bụng không? Hay là em mời anh ăn sáng nhé, dù sao cũng sắp đến giờ rồi."
Lý Thanh Đàm nhìn ánh mắt chờ đợi của thiếu niên, trong lòng hiểu rõ, gật đầu trả lời: "Được thôi."
Giờ này trong tiệm hoàn toàn không có ai, Lý Thanh Đàm tuỳ ý chọn một bàn trống rồi ngồi xuống.
Ngửi được mùi mới cảm thấy đói.
Anh và Tống Nghiêu mỗi người ăn hai bát mì thịt bò lớn, ăn xong từ trong tiệm đi ra, trời bên ngoài lại sáng hơn, người cũng nhiều hơn.
Tống Nghiêu bưng một ly sữa đậu nành, sóng vai với Lý Thanh Đàm đi trên vỉa hè: "Anh Thanh Đàm, chút nữa anh đi đâu vậy?"
"Về nhà."
"Vậy em lái xe đưa anh về."
"Lái?" Lý Thanh Đàm chọn ra một chữ trong câu cậu ta nói, trong ánh mắt có ý cười rất rõ ràng.
Tống Nghiêu "A" thành tiếng, sửa lại cho đúng, nói: "Đạp, em đạp xe đưa anh về."
Lý Thanh Đàm nở nụ cười: "Không cần, cũng không xa lắm."
"Vậy em——"
"Cậu về đi." Lý Thanh Đàm thấy cậu ta còn hơi lưỡng lự, lại nói: "Chuyện đánh nhau này không có liên quan gì đến cậu, tôi cũng sẽ không nói gì với bố mẹ cậu, cậu cứ yên tâm đi."
"Anh, em không có ý này."
"Được rồi." Lý Thanh Đàm vỗ vỗ vai cậu ta: "Cậu tự về đi, tôi đi trước đây."
Một mình anh đi về phía trước, khi sắp rẽ thì quay đầu lại nhìn.
Tống Nghiêu đã không còn ở đó, chỉ còn lại vệt nắng sớm từ hướng Đông rọi xuống.
Trên đường về nhà, anh tạt qua một siêu thị nhỏ vừa mới mở cửa.
Lý Thanh Đàm đi vào trong mua gói thuốc, lúc lấy ví tiền, anh thoáng ngây ra một chút, lại đưa tay móc túi bên kia.
Cũng không có.
Lý Thanh Đàm cầm điếu thuốc ra khỏi siêu thị, đứng ở góc tường hút hết một điếu.
Nghĩ lại một cách kỹ càng, cuối cùng anh quyết định quay về tiệm net lúc trước một chuyến.
Có thể là anh đã làm mất chìa khóa nhà ở chỗ đó rồi.
Lần đầu tiên Lý Thanh Đàm tới tiệm net hôm qua, tới đó cũng là ngồi xe, anh không chú ý tới địa điểm lắm, tìm trên bản đồ một vòng mới tìm được.
Cửa kính của tiệm net mở rộng ra bên ngoài, cửa cuốn nhựa bảo vệ cũng được kéo lên.
Từ ngoài nhìn vào trong, chỉ có thể nhìn thấy góc quầy bar.
Lý Thanh Đàm đi vào.
Trong tiệm không náo nhiệt như ngày trước nữa, trên mặt đất còn lưu lại dấu vết trận đánh lộn trước kia.
Cô gái mang theo cây lau nhà với thùng nước đi từ bên cạnh cửa tới.
Bốn mắt nhìn nhau, hai bên đều nhận ra đối phương.
Vân Nê dừng bước, nhìn chàng trai: "Xin hỏi có chuyện gì không ạ?"
Lý Thanh Đàm đứng tại chỗ không di chuyển, ánh ban mai mờ nhạt từ phía sau anh rọi vào, mạ một tầng ánh sáng nhạt trên đường nét rắn rỏi mà thon dài của anh.
Vẻ mặt anh vẫn thản nhiên như cũ, đến cả giọng nói cũng nhuốm mấy phần: "Hình như tôi làm rơi chìa khoá ở đây, cô có thấy không?"
"Không có." Vân Nê đi đến bên cạnh: "Anh tự vào tìm đi."
"Được." Lý Thanh Đàm đi thẳng tới chỗ ngồi lúc trước của mình, ngồi xổm xuống đất quét mắt từng chỗ, nhưng vẫn không tìm thấy.
"Là cái này hả?"
Anh quay đầu, cô gái đứng nơi lối đi nhỏ, cầm trong tay một cái móc khóa phi hành gia, mặt trên treo một cái chìa khóa trơ trọi.
"Đúng vậy." Lý Thanh Đàm vỗ vỗ tay đứng lên từ trên đất, đi qua, nhận lấy chìa khoá: "Cảm ơn."
"Không cần khách khí." Vân Nê tiếp tục lau sàn nhà, nước đọng trên nền cũng không hề sạch sẽ.
Cô cúi đầu, lộ ra đường cong của cái cổ thon dài, động tác lưu loát, thấy được sự thành thạo tích thành do làm việc này thường xuyên.
Hình như cũng không có gì để nói, Lý Thanh Đàm đang chuẩn bị rời đi, chàng trai lúc trước đánh nhau với Ngô Phi từ trên lầu đi xuống.
Đối diện với anh, giọng nói mang theo ý cười: "Là cậu, lúc trước ở đồn cảnh sát may nhờ lời chứng của cậu, cảm ơn nha."
Lý Thanh Đàm đáp: "Không có gì, ăn ngay nói thật mà thôi."
Chu Hàng lại khách sáo với anh vài câu, cuối cùng nói: "Sau này nếu đến đây lên mạng, tôi bảo cậu tôi giảm cho cậu 20%."
Có lẽ Lý Thanh Đàm sẽ không quay lại đây nữa, nhưng vẫn đồng ý với ý tốt này: "Được, tôi còn có việc, đi trước."
"Bái bai."
"Ừm."
Sau khi nhìn theo Lý Thanh Đàm ra ngoài, Chu Hàng đi qua phía Vân Nê: "Chuyện đêm nay tôi nói với cậu rồi, không phải lỗi của em, em không cần quá để ở trong lòng.
Về phần bồi thường tôi cũng đã nói với cậu, không cần em trả tiền, cũng sẽ không trừ vào lương của em."
Vân Nê ngừng động tác, cô ngẩng đầu nhìn chàng trai, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, chỉ thản nhiên cười nói: "Cảm ơn."
"Không có gì." Chu Hàng xách thùng nước lên: "Tôi đi thay nước, em lau trước đi."
"Được."
Lau sàn xong, Chu Hàng đi lên phòng nghỉ trên lầu ngủ bù.
Vân Nê lấy đồ của mình, đi tới văn phòng của Dương Dịch Long.
Cô làm part time ở tiệm net này đã hai tháng, không tính tiền phạt với một phần tiền bồi thường đêm nay Dương Dịch Long trả hộ, tiền lương đến tay cũng chỉ có ba nghìn hai.
"Mấy buổi còn lại của tháng này, cô không cần đến nữa đâu." Dương Dịch Long nhìn cô: "Tiền lương tôi cũng trả cho cô như thường, nếu như có thể, tôi hy vọng cô đừng có bất cứ quan hệ riêng nào với Chu Hàng."
Chuyện vốn do cô mà ra, Vân Nê cũng không cảm thấy có gì bất ngờ, cô gật đầu nói: "Tôi hiểu."
Dương Dịch Long không nói quá nhiều lời khách sáo với cô.
Dẫu sao những cái gọi là ý tốt và bao dung trong thế giới của người trưởng thành bọn họ, quả thật chính là truyện cười.
...!
Lúc Vân Nê ra khỏi tiệm net, trời bên ngoài đã sáng hẳn rồi.
Ánh mắt trời sáng sớm ngày mùa hè mang theo chút ấm áp mỏng manh, tất cả các tiệm ăn sáng bên đường đều bắt đầu bán hàng.
Xe phun nước xuyên qua toàn bộ thành phố, mang theo một trận nước ẩm ướt.
Cô đi dọc theo con đường đến trạm xe buýt, chen chúc trên xe buýt trong đám dân nhân viên văn phòng để về nhà.
Một đường hết lắc rồi lại dừng, bóng cây ngô đồng ở hai bên vụt qua trước mắt.
Giờ cao điểm buổi sáng đã kéo dài lộ trình xe vốn là nửa tiếng thêm hơn hai mươi phút nữa.
Lúc Vân Nê xuống xe buýt, trong bầu không khí đã có mấy phần khô nóng của ngày hè.
Cô mua hai cái bánh bao ở tiệm bán đồ ăn sáng hay ăn ngay cổng tiểu khu, quẹo vào tiểu khu kiểu cũ ở bên cạnh, sự bẩn thỉu, lộn xộn và tệ hại có thể thấy rõ ở khắp nơi bên trong.
Vẻn vẹn có tám tòa, lớp sơn bên ngoài tường bị gió thổi nắng phơi tróc ra loang lổ nhỏ vụn.
Phía trước cửa sổ các hộ rực rỡ sắc màu, quần áo đung đưa theo gió.
Đi đến gần còn có thể láng máng nghe thấy tiếng nói chuyện của nhà nào đó, hộ nào đó truyền ra.
Cửa chống trộm vốn có ở trước tòa đơn nguyên đã nhiều năm không được sửa chữa, rộng mở không hề cố kỵ.
Vân Nê đi đến tòa cuối cùng, phía dưới toà nhà còn có mấy bà cụ ngồi cắt chỉ len thừa.
Đều là hàng xóm quen thuộc, cô chào hỏi một tiếng rồi đi thẳng lên lầu ba.
Hai hộ một tầng, nhà họ Vân ở bên phải.
Khác với cách bài trí ấm áp trước cửa nhà cách vách, cửa nhà họ Vân vừa đơn giản vừa quạnh quẽ.
Đẩy cửa ra, trong phòng yên tĩnh trước sau như một.
Cấu trúc một phòng một sảnh, ánh mặt trời xuyên qua phòng ngoài.
Vân Nê bỏ túi xuống, đi tới nhà vệ sinh rửa mặt, ngồi bên cạnh bàn kiểm tra tiền lương mới vừa nhận được một lần, cộng thêm những công việc bán thời gian khác trong ngày, gần bốn ngàn tệ.
Cô lấy ra một phần để đóng học phí với các chi phí cần thiết, định đợi đến buổi trưa ra ngoài, nhân tiện gửi phần còn lại vào ngân hàng.
Năm Vân Nê học lớp 6 tiểu học, bố đầu tư thua lỗ kinh doanh phá sản.
Cùng năm đó, mẹ Từ Lệ cũng được chẩn đoán mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu.
Sau hơn hai năm chạy thận và hoá trị, bệnh tình lại đột nhiên chuyển biến xấu.
Thay thận cũng không giúp được gì, bà qua đời vào mùa đông năm thứ ba.
Nhưng cố tình chó cắn áo rách.
Bố của Vân Nê, Vân Liên Phi trên đường đưa tang trở về gặp phải tai nạn xe, chân trái tàn tật cả đời, hiện giờ theo đồng hương làm thợ điện cho công trường ở thành phố khác.
Trong nhà nợ nần chồng chất, từ đầu tháng ba Vân Nê đã bắt đầu làm đủ mọi loại việc bán thời gian.
Những ngày như vậy cô đã trải qua ba năm, xa không nhìn thấy điểm cuối.
Tính sổ sách xong, Vân Nê đứng lên đi tắm, sau đó ngủ một giấc thẳng đến hơn hai giờ chiều.
Bốn giờ cô còn một công việc bán thời gian, phát tờ rơi ở các trường học và các tiểu khu lân cận, từ bốn giờ đến bảy giờ, một tiếng mười ba tệ.
Hôm nay vừa đúng được phân ở gần Tam trung.
Vân Nê cùng với hai nữ sinh khác, giờ này cổng tiểu khu vẫn không có ai, ba người đứng dưới bóng cây.
Chiều hè, bầu trời quang đãng, trong gió mang theo hơi nóng không tan.
Mãi đến hơn 6h, dòng người ở cổng tiểu khu mới dần nhiều lên.
Lý Thanh Đàm nhận được điện thoại của bạn rồi ra khỏi nhà, mới vừa đi đến cổng tiểu khu, bạn lại gọi tới.
Anh vừa đi vừa tiếp, bỗng nhiên có một tờ truyền đơn được đưa từ bên cạnh tới.
"Xin chào, bạn có muốn biết một chút về lớp phụ đạo Sao Mai không?"
Giọng nói của cô gái nhẹ nhàng lạnh nhạt, cổ tay cầm tờ rơi rất tinh tế.
Lý Thanh Đàm vô thức nhìn qua, nhưng lại thoáng khựng lại khi thấy rõ hình dáng của cô gái.
Anh cũng trông thấy sự ngạc nhiên trong mắt đối phương.
Người bạn ở đầu bên kia thúc giục, Lý Thanh Đàm không nói thêm gì, nhận tờ rơi rồi vội vàng rời đi.
Dưới ánh hoàng hôn trời chiều, hình dáng của thiếu niên ở trong đám người, dần dần đi xa.
Xe Tưởng Dư gọi đậu ở bên kia đường, Lý Thanh Đàm kéo cửa sau ngồi vào, cậu ta lải nhải không ngừng: "Cậu làm gì vậy, còn lề mề hơn con gái nữa."
Lý Thanh Đàm cúi đầu nhìn tờ rơi trong tay, lạnh nhạt phản bác: "10 phút, từ lúc cậu gọi điện đến lúc tôi ra tới nơi, mới có 10 phút."
"..." Tưởng Dư dứt khoát hỏi: "Cậu xem cái gì thế?"
"Tờ rơi." Lý Thanh Đàm ngẩng đầu, nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Cách đó không xa, thấy cô gái liên tục phát tờ rơi cho người qua đường.
Vóc dáng cô thực sự rất cao, mặc cái áo thun màu đen và cái quần dài cao bồi màu lam.
Hai cái chân tinh tế thẳng tắp, ngoại hình cũng nổi bật.
Là kiểu tồn tại khi đứng ở trong đám người, liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy.
Giống như lúc này..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...