Edit: Coco
Giữa đêm khuya, ánh sáng mờ phát ra từ tiệm net nơi góc đường.
Đám con trai bên trong đang gõ phím cành cạch, thi thoảng sẽ phun ra vài câu chửi bậy.
Điều hòa trong góc thỉnh thoảng phả ra khí lạnh, trộn lẫn với khói thuốc nồng nặc và mùi mồ hôi khiến cho không khí trong phòng trở nên cực kỳ khó tả.
Vân Nê đã quen với điều đó rồi.
Đây là tuần cuối cùng cô làm thêm ở tiệm net.
Tháng sau trường Tam Trung sẽ khai giảng.
Chương trình học ở cấp ba khá nặng, cô chắc chắn không thể làm việc ở đây nữa.
Vân Nê mở group tuyển dụng lên, đổi trạng thái của mình từ đã có việc trở thành chờ nhận việc, sau đó tiện thể lướt xem tin tức tuyển dụng gần đây.
Có một quán nướng ở gần Tam Trung đang tuyển nhân viên làm theo giờ, thời gian làm việc từ 11h30 tối đến rạng sáng lúc 1h30, lương 20 tệ một giờ.
Cô thêm Wechat của đối phương.
Trong thời gian chờ đợi người kia đồng ý, Vân Nê liếc nhìn đồng hồ dưới góc phải máy tính, đã vài phút trôi qua, sáu tiếng nữa cô có thể tan làm rồi.
Cô thở dài một hơi.
Sau nửa đêm, âm thanh trong tiệm net nhỏ dần, đồng nghiệp cùng trực đêm với cô là Chu Hàng đứng dậy lười biếng vươn vai: "Tôi ra ngoài hít thở một lát, em trông tiệm nhé."
Vân Nê đang liên hệ với chủ quán nướng về chuyện xin việc, cô không ngẩng đầu lên, đáp: "Tôi biết rồi."
Chu Hàng đi hít thở không khí hơi lâu, đã hơn mười phút rồi còn chưa về.
Một chàng trai đi tới gọi mì ăn liền, Vân Nê ghi hóa đơn rồi nói: "Máy số mấy, tí nữa tôi sẽ bưng ra cho anh."
"Số 6, cảm ơn."
"Ok."
Vân Nê lấy hai hộp mì từ kệ hàng, mở ra và đổ nước sôi vào, mỗi tay một hộp bưng ra: "Chào anh, mì của anh đây."
"Cô cứ để đấy là được." Ánh mắt của chàng trai không rời khỏi màn hình: "Cô có thể giúp tôi làm một hộp khác cho số 17 được không, ghi sổ lát tôi thanh toán sau, cảm ơn."
"Không có gì."
Vân Nê trở về bóc thêm một hộp mì nữa.
Người ngồi máy số 17 cũng là con trai, tóc nhuộm bạc, mặc một chiếc áo phông khoa trương hình đầu lâu, khuôn mặt tiết dầu do thức khuya, dưới ánh sáng xanh của màn hình trông càng bóng nhờn hơn.
Vân Nê không quan tâm đến ánh mắt dò xét của anh ta, cô đặt cốc mì xuống rồi rời đi.
Đột nhiên anh ta nắm lấy cổ tay cô.
Cô giật mình, gạt tay anh ta ra, lùi về sau một khoảng cách an toàn, biểu cảm nghiêm túc hỏi: "Anh làm gì đấy?"
Ngô Phi phụt cười, hay tay vòng ra sau gáy: "Tôi có thể làm gì chứ, tôi chỉ muốn nhờ cô lấy cho tôi chai nước thôi, người đẹp à, có phải cô nghĩ nhiều rồi không?"
Vân Nê không muốn gây chuyện, đành kìm lòng nói xin lỗi.
Ai ngờ anh ta lại được voi đòi tiên, mở miệng ăn vạ cô làm đau tay anh ta.
"Giờ tôi cứ gõ bàn phím là đau cổ tay, cô xem làm thế nào bây giờ?" Ngô Phi cười càng bỉ ổi, lời nói ra cũng thô tục không chịu nổi: "Hay cô qua đây xoa cho tôi đi."
Vân Nê không muốn tranh cãi với anh ta thêm nữa, cô lạnh mặt rời đi.
Sau lưng vang lên những lời bẩn thỉu giữa Ngô Phi và đám bạn: "Giả vờ gì chứ? Cô ta mặc vậy không phải muốn khoe ra cho người khác nhìn à?"
"Thế mà cũng tự cho là bản thân đẹp lắm."
"Trong số mấy đứa con gái trực đêm ở chỗ này, được bao nhiêu đứa sạch sẽ chứ.
Có khi đã ngủ với người khác lâu rồi còn bày đặt lập đền thờ trinh tiết."
...!
Giây tiếp theo.
Lời nói khó nghe bị cắt đứt bởi tiếng kêu kích động hoảng loạn.
Ngô Phi ăn trọn cả cốc mì nước, anh ta tức giận quát lớn: "Mày có bệnh à! Con đĩ này nữa!"
Vân Nê xả xong một bụng tức, cô bất chấp tất cả dứt khoát tặng anh ta thêm một cái tát, lạnh lùng nói: "Mồm mày thối như vậy mà không tự thấy tởm à?"
"Mẹ nhà mày!" Ngô Phi thẹn quá hóa giận, nhấc tay lên muốn đánh người nhưng đã bị Chu Hàng, người nghe được tiếng ồn vội vàng tới chặn lại.
"Sao thế? Mày muốn đánh nhau à?" Chu Hàng là sinh viên thể thao, dáng cao chân dài, cơ bắp lộ ngoài áo ba lỗ đều là hàng xịn.
Nhưng Ngô Phi cũng chẳng hiền lành gì, ỷ vào số đông mà khơi mào cuộc ẩu đả.
Hiện trường vừa hỗn loạn vừa ồn ào, có người đứng ra can, có người báo cảnh sát.
Vân Nê được Chu Hàng bảo vệ sau lưng, đầu cô ong ong không nghĩ được gì.
Rất nhanh, đồn cảnh sát chỉ cách một con phố gần đó đã nhận được tin báo án, thiết lập kỷ lục đến hiện trường nhanh nhất tháng 8.
Cảnh sát bất chợt xông vào, dùng biện pháp cưỡng chế để tách đám người đang đánh nhau ra.
Tất cả những người có mặt đều bị giam lại, trừ người báo án và các đương sự ra, những người còn lại sau khi xác nhận thân phận không có vấn đề gì thì có thể rời đi.
Sau khi tra hỏi xong, một vài người liên quan đều bị mang về đồn để tiến hành thẩm tra bước nữa.
Vân Nê và Chu Hàng ngồi trên xe cảnh sát nhấp nháy ánh đèn đỏ lập lòe.
Cô xoa vết thương trên mu bàn tay, chẳng biết bị thương từ bao giờ, khẽ xin lỗi Chu Hàng: "Xin lỗi anh, tôi làm liên lụy đến anh rồi."
"Nói gì đấy, chỉ là ăn vài đấm mà thôi, có gì to tát đâu.
Hơn nữa vốn dĩ là mấy tên đó đáng đánh." Chu Hàng không để ý lắm: "Em cũng đừng bận tâm, mai tôi sẽ giải thích với cậu về chuyện trong tiệm."
Ông chủ tiệm nét Dịch Long là cậu của Chu Hàng.
Anh ta chỉ ghé qua đây chơi nhân dịp nghỉ hè, nhân tiện trông cửa hàng giúp cậu mình để kiếm thêm vài đồng mà thôi.
Ai ngờ lại gặp phải chuyện như này chứ.
Anh ta càng nhẹ nhàng bâng quơ thì Vân Nê lại càng cảm thấy áy náy hơn.
Dường như có một cục đá đang đè nặng trong lòng cô, khiến cô không thở nổi.
Cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Rạng sáng, trời hơi mù sương, ánh đèn xe cảnh sát lập lòe kết hợp với ánh đèn vàng u ám của quán net, quả là một ngày hỗn loạn.
...!
Khi đến đồn cảnh sát, mấy người bị tách ra đưa vào thẩm vấn.
Chuyện vô cùng đơn giản, nhưng bên nào cũng cho là mình đúng, hơn nữa lại xảy ra ở đúng góc chết của camera, nhất thời không biết được là ai đúng ai sai.
Ngô Phi gào mồm nói bản thân chưa làm gì cả, chẳng qua anh ta bị người khác hiểu lầm nên hơi khó chịu, nói vài lời khó nghe mà thôi, ai biết được bọn họ lại ra tay trước.
Anh ta chỉ vào dấu tay trên mặt: "Các chú xem, cái tát này khiến tôi đau đến tận bây giờ đó."
Vân Nê lạnh lùng nói: "Do mày đáng đánh thôi."
Ngô Phi cũng chẳng yếu thế, mở miệng chửi: "Mẹ nó, mày bảo ai đáng đánh, tao thấy người đáng ăn đòn nhất chính là mày đấy! Con đĩ!"
Chu Hàng vốn không định lên tiếng, vừa nghe thấy lời này bèn đứng phắt dậy: "Mẹ nhà mày thử mắng thêm câu nữa xem, hôm nay ông đây giết chết mày."
Ngô Phi la lối om sòm: "Đến đê đến đê, mày có giỏi thì giết tao đê."
Cảnh sát nhân dân Lão Tiền ngồi bên cạnh liền nhân cơ hội này dạy dỗ, đập rầm xuống bàn, nghiêm giọng nói: "Ngồi hết xuống cho tôi! Coi đây là chỗ nào hả? Muốn đánh thì đánh đi, tôi thấy mấy cô cậu đúng là ăn no rửng mỡ.
Mới tí tuổi đầu mà mở miệng ra là đòi đánh đòi giết! Ngồi xuống cho tôi!"
Ngô Phi và Chu Hàng chửi nhau thêm vài câu nữa rồi mới ngừng lại.
Lão Tiền đọc xong lời khai của mấy người, im lặng một hồi, sau đó ông chỉ vào một người trong góc, nói: "Lý Thanh Đàm, cậu nói xem tình huống lúc đó như thế nào."
Vân Nê nhìn theo hướng Lão Tiền chỉ.
Đó là vị trí gần cửa sổ góc tường nhất ở phòng cảnh sát.
Chàng trai ngồi đó, vẻ mặt lạnh nhạt, mặt mũi tuấn tú.
Vân Nê không có ấn tượng gì về anh, cũng không nhớ rõ anh có vai trò gì trong cuộc ẩu đả.
Cô chỉ thấy sau khi Ngô Phi nghe Lão Tiền gọi Lý Thanh Đàm, anh ta rõ ràng thở phào nhẹ nhõm một hơi như thể đã nắm chắc chiến thắng vậy.
Vân Nê cảm thấy hơi căng thẳng, không biết chàng trai trước mặt sẽ kể lại mọi chuyện diễn ra đêm nay như thế nào.
Anh sẽ đổi trắng thay đen? Hay anh sẽ nói thật?
Tất cả đều chưa biết được.
Cô giống như những người khác ở đây, chăm chú nhìn anh.
Thật ra Lý Thanh Đàm không có chút liên quan gì tới trận ẩu đả này cả, anh cũng không thân thiết với Ngô Phi.
Anh bị gọi tên thì cũng không căng thẳng, nhẹ nhàng nói từng câu từng chữ một, câu chuyện gần tương tự với lời khai của Vân Nê.
Lời nói không hề thiên vị Ngô Phi, thậm chí còn có ý ám chỉ.
Ngô Phi nghe xong thì lo lắng nói: "Lý Thanh Đàm, cậu đừng nói vớ vẩn."
Lý Thanh Đàm nhìn cậu ta: "Tôi có nói vớ vẩn hay không thì hẳn cậu là người rõ nhất chứ?"
Ngô Phi: "..."
Lão Tiền ngắt lời, hỏi: "Ai có thể làm chứng chuyện cậu và Ngô Phi mới quen nhau đêm nay??"
Lý Thanh Đàm còn chưa trả lời thì Tống Nghiêu bên cạnh đã vội vàng lên tiếng trước: "Tôi, tôi có thể làm chứng.
Anh Thanh Đàm và Ngô Phi mới gặp nhau đêm nay, do tôi giới thiệu.
Hơn nữa đúng là Ngô Phi khiêu khích người ta trước, cậu ta nói rất nhiều lời khó nghe."
Đã đến nước này thì toàn bộ đầu đuôi sự việc đều đã sáng tỏ, Vân Nê không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, thả lỏng sống lưng căng cứng.
Khoảnh khắc chàng trai đó thu ánh mắt lại, anh bỗng ngước lên nhìn về phía cô, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt như cũ, sau đó thong thả lướt qua, dường như đó chỉ là cái liếc mắt một cách tùy ý, không hề để trong lòng.
Vân Nê không quan tâm cho lắm, quay đầu lại thì thấy Lão Tiền bảo Chu Hàng gọi điện cho người nhà.
Mười mấy phút sau, cậu của Chu Hàng, Dương Dịch Long nhận được tin tức đã chạy đến đồn cảnh sát, ông nộp phạt cho hai người rồi đảm bảo sẽ không tái phạm nữa.
"Không sao, cũng không phải lỗi của hai đứa." Lão Tiền cũng coi như quen biết Dương Dịch Long, không nói thêm gì nữa.
Vân Nê và Chu Hàng cảm ơn Lão Tiền.
Lão Tiền nói: "Người trẻ sau này gặp chuyện bên ngoài thì đừng nên xúc động như thế, nắm đấm không giải quyết được chuyện gì cả."
Ông lại nhìn Vân Nê: "Cô bé này cũng đúng là, đã biết chỗ đó tốt xấu lẫn lộn thì nên chú ý ăn mặc một chút.
Còn nữa nha, sau này đã trễ rồi thì đừng có mặc như này đến một nơi như vậy, cũng đỡ phải chịu phiền phức không cần thiết."
Những lời này nghe có vẻ như đang an ủi, nhưng không khiến người ta cảm thấy ấm lòng, mà lại làm lòng người rét lạnh.
Mí mắt Vân Nê giật giật, cổ họng như bị tắc một cục bông, mất một lúc cô mới tìm lại được âm thanh của mình, đáp lời: "Cháu biết rồi ạ, cảm ơn chú."
"Được rồi, mọi người về đi." Lão Tiền không tiễn họ ra ngoài, ông rút chứng minh thư của Lý Thanh Đàm và Tống Nghiêu ra: "Hai cậu gọi điện cho..."
"Cháu có điều muốn hỏi." Bỗng có giọng nói phía sau ngắt lời ông.
Lão Tiền quay đầu lại nhìn cô gái.
Trong văn phòng, bóng đèn phát ra ánh sáng trắng lạnh lẽo chói mắt.
Cô gái nắm chặt tay, mọi người đều nhìn thấy hốc mắt ửng đỏ của cô.
Lý Thanh Đàm cũng ngẩng đầu nhìn qua.
Cô gái đứng ở cửa, vóc người không thấp lắm, cô mặc một chiếc áo phông đơn giản sạch sẽ phối với một chiếc quần short bò, thân hình mảnh mai thẳng tắp, vẻ mặt tức giận vô cùng sinh động.
"Cháu mặc như vậy, như vậy ý là sao ạ?" Vân Nê nhìn Lão Tiền: "Chẳng lẽ mặc như này thì đáng bị người ta bắt nạt và nhục mạ ư?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...