Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Qua các giáo viên tổ toán học thỉnh thoảng tuyên truyền, hơn nữa các học sinh lớp 18 truyền miệng, trong mấy ngày ngắn ngủi, danh hiệu “Thiên tài toán học” Trình Dạ được lan truyền nhanh chóng trong khoa lý.
Trình Dạ gia hỏa một mực bất hiện sơn bất lộ thủy này, dần dần tiến vào tầm mắt một ít học bá.
Thời gian đảo mắt liền tới buổi chiều thứ sáu, thời gian thi vòng loại giải bóng rổ trường.
Sân trường vốn yên lặng một thời gian lúc này cũng rộn rã lên.
Bởi vì duyên cớ giải đấu bóng rổ, toàn bộ chương trình học chiều hôm nay đều hủy bỏ. Đây là một cơ hội hiếm thấy để thả lỏng mình. Cho nên cho dù là những học bá mê mệt học tập kia cũng đều ra khỏi phòng học. Cho dù không xem bóng rổ, ở trong sân trường đi dạo một chút cũng không tệ.
"Mục Lãnh, chúng ta nhanh một chút, trận đấu sắp bắt đầu!" Tô Tiểu Tiểu kéo tay Mục Lãnh, bước chân dồn dập đi về phía sân bóng rổ.
"Được rồi, được rồi, gấp như vậy làm cái gì." Mục Lãnh bước chân không nhanh không chậm, con ngươi lạnh lùng xuyên qua sân bóng, nhìn vào khu vực của lớp 18.
Khu nghỉ ngơi của lớp 18, Trình Dạ, Lâm Hổ, còn có ba nam sinh khác, mặc đồng phục thi đấu, đang khởi động làm nóng người.
Mà đối thủ của bọn họ, lớp 3, ở phía bên kia sân cũng đang khởi động.
Ánh mắt hai bên giao phong, chiến ý như thành tia lửa!
Trình Dạ mặc áo thi đấu số 11, vừa căng cơ chân, vừa ngưng mắt nhìn năm người lớp 3.
Nếu là đối thủ, vậy số liệu các ngươi ta liền ăn cắp không khách khí.
"Chiều cao 187 cm, khối lượng cơ thể 68 kg, dung tích sống 4210… "
"Chiều cao 184 cm, khối lượng cơ thể 62 kg, dung tích sống 4821… "
Các loại số liệu cơ thể năm người đều bị phơi bày rõ ràng trong mắt Trình Dạ. Sau đó hắn lại nhìn số liệu người bên mình một chút.
Ách, tương đối thảm!
Chiều cao bên kia đều là 180 cm trở lên. Lớp 18 bên này, ngoại trừ một mình Lâm Hổ là 191 cm, còn lại bốn người Trình Dạ đều là khoảng 175 cm đến 180 cm.
Mặc dù chiều cao cũng không liên quan đến trình độ chơi bóng rổ, nhưng ở đây trong một đám đều là gà mờ, có chiều cao nhất định là có ưu thế.
Huống chi, lớp 18 bên này còn có một tên Trình Dạ không biết chơi bóng rổ.
Cuộc tranh tài này, rất khó nha!
Không chỉ Trình Dạ, lúc này học sinh đang vây quanh sân bóng xem trận đấu đều cho rằng, trận này lớp 18 thua. Chưa nói đến kĩ thuật hai bên thế nào, nhưng mà cũng chỉ là một đám học sinh, kĩ thuật còn có thể cao đến mức nào! Nói về hình thể, lớp 3 bên kia một đám tráng hán bắp thịt, lớp 18 bên này có mỗi Lâm Hổ.
Ngay cả đội trưởng đội cổ động lớp 18 Tưởng Thanh Thanh, lời cổ vũ lên đến khóe miệng cũng không nói ra được.
" Được, mời thành viên hai đội ra sân!" Trọng tài là một giáo viên tổ thể dục. Để tiết kiệm thời gian, đấu vòng loại là nhiều trận cùng tiến hành một lúc, ngoại trừ trận giữa lớp 18 và lớp 3 ra, năm sân bóng rổ còn lại cũng đều đang có trận.
Điều này làm toàn bộ sân bị học sinh hơn mười lớp vây đến nước chảy không lọt. Nhưng bầu không khí có thể nói là tương đối nhộn nhịp nóng bỏng.
"Lớp 3, cố gắng lên! Lớp 3, cố gắng lên! "
"Lớp 18, cố gắng lên! Lớp 18, tất thắng! "
Nữ sinh lớp 18 mỗi người vung một cái bông cổ vũ, cùng lớn tiếng kêu gào cổ động năm người đội bóng rổ!
Mục Lãnh cùng Tô Tiểu Tiểu cũng được chia một cái.
Tô Tiểu Tiểu hưng phấn nắm chặt tay nhỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ lên vì gân giọng lớn tiếng kêu gào.
Mục Lãnh hai tay ôm ngực, biểu hiện không hứng thú lắm, đối với bóng rổ, nàng cho tới bây giờ cũng không ưa.
Sự chú ý của Mục Lãnh một mực đặt trên người Trình Dạ.
Bởi vì Mục Lãnh nghe được cha mình nói, Trình Dạ, là hoàn toàn không biết chơi bóng rổ!
Một trong những mục đích quan trọng của nàng khi đến xem bóng rổ hôm nay, chính là muốn nhìn xem Trình Dạ làm thế nào trên sân, để giải tỏa khó chịu một mực ứ đọng lại trong lòng mấy ngày nay. Không biết mình quá nhạy cảm hay là thế nào, Mục Lãnh cảm giác, mấy ngày nay Trình Dạ đối xử với mình không đúng lắm. Đầu tiên là gọi mình Lãnh tỷ, sau đó lại công khai khiển trách mình trong lớp.
Hừ, hừ, đến lúc đó ta muốn nhìn một chút, Trình Dạ ngươi xoay sở như thế nào.
Dưới chỉ thị của trọng tài, tuyển thủ hai bên đứng thành hàng đối mặt.
Đội trưởng hai bên bắt tay, Lâm Hổ bắt tay cùng một học sinh lớp 3 da còn đen hơn hắn.
Sau đó, trận đấu bắt đầu sau tiếng còi của trọng tài.
Bên ngoài sân bóng rổ bị học sinh hai lớp 18 và 3 vây lại thành một vòng.
"Lớp 3, cố gắng lên! Lớp 3, cố gắng lên!"
Tưởng Thanh Thanh mặc dù cho là bên mình cơ hội thắng không lớn, nhưng về khí thế là tuyệt đối không thể thua. Nàng trực tiếp tế ra bản mệnh thần khí, loa ở chợ rau!
"Lớp 18, cố gắng lên, lớp 18, tất thắng!"
Tiếng quá lớn làm cho những người trên sân bóng cũng choáng váng.
"Ai, học sinh kia ở lớp nào, mau cất loa!" Trọng tài lão sư không nhìn nổi, mặt xạm lại lớn tiếng trách cứ.
Tưởng Thanh Thanh le lưỡi một cái, ngượng ngùng thu lại thần khí.
Trên sân, lớp 18 cướp được quyền phát bóng.
"Chú ý nhìn vị trí ta!" Lâm Hổ rống lên một tiếng, cầm bóng né trái né phải chạy tới phía dưới rổ, sau đó nhảy một cái thật cao úp rổ.
Bá ——!!
Bóng vào rổ, lớp 18 được 2 điểm trước.
" Hay!!"
Các học sinh lớp 18 lập tức vang lên tiếng hoan hô. Mặc dù chỉ là hai điểm, nhưng đối với tinh thần lớp 18 mà nói, là khích lệ rất lớn.
"Lâm Hổ, tốt đấy!" Một người trong đội cho Lâm Hổ một cái high-five.
"Không phải chỉ là 2 điểm sao, chớ đắc ý!" Đội trưởng lớp 3, vị đồng học da so với Lâm Hổ còn đen hơn kia, hung hăng phun một bãi nước miếng trên đất, lộ ra hàm răng trái ngược hẳn với màu da, thờ ơ nói.
Tiếp tục tranh tài!
Lớp 3 do đồng học than đen dẫn đầu, cầm bóng hướng phía gió của lớp 18 phát động tấn công.
Bá ——!!
Bên ngoài vạch 3 điểm, đồng học than đen trực tiếp ném được một quả 3 điểm. Độ khó so với Lâm Hổ úp rổ còn khó hơn nhiều.
Lớp 3 vang lên tiếng hoan hô còn lớn hơn ban nãy. Khí thế trong nháy mắt lại đè ép trở về.
Hai ba quả tiếp theo, song phương có tới có lui.
Mà Trình Dạ đồng học đang ở đâu, tựa hồ trận bóng không có quan hệ gì với hắn vậy.
Trước khi bắt đầu trận đấu, Lâm Hổ xác định vị trí cho Trình Dạ —— hậu vệ. Nói cho đúng, là hậu vệ trong nửa trận. Không cần Trình Dạ có biểu hiện quá trâu bò, hơn nữa hi vọng vào Trình Dạ cũng rất không đáng tin cậy.
Nhiệm vụ của Trình Dạ chỉ là phòng thủ kĩ cạnh hắn nửa trận là được.
Về phần nửa trận còn lại… Ách, vẫn là dựa vào chính mình đi!
Một phút trôi qua, hai phút trôi qua, ba phút trôi qua…
Trình Dạ ngay cả bóng cũng chưa chạm tới.
Thử rất nhiều lần đều không có kết quả, Trình Dạ quả quyết buông tha. Sau đó hắn vừa chạy vừa “Thần Du Vật Ngoại”, đem mục tiêu ngắm đến đám con gái đang vây xem.
"Chiều cao 158,87 cm, khối lượng cơ thể 60,54 kg, vòng ngực 98,24 cm, vòng eo…"
Cmn, D nha! Không nghĩ tới, ở trong trường học này lại xuất hiện con gái 36D. Dạng hiếm có như vậy, hi vọng không có bị người khác nhanh chân đến trước đi!
Trình Dạ dời tầm mắt lên gương mặt người đó…
Khụ khụ khụ! Con gái hiếm hoi như vậy vẫn nên lưu cho người khác đi!
Trình Dạ bị gương mặt đó mạnh mẽ dọa lui!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...