“Ta muốn bổ sung một chút”. Tử Lan lên tiếng. “Lăng Kinh dẫn theo năm trăm binh sĩ đến trên sông đem dầu đổ trên mặt sông, đợi khi quân địch thua trận ở Ô Thước chạy đến thì châm lửa đốt, mỗi người mang theo túi dầu nhắm phía quân địch mà ném, sau khi xong thì lập tức lui, không được tiến ra đối kháng với quân địch. Còn lại điều 1 tham quân dẫn theo ba trăm binh sĩ, đi theo hướng quân địch, nhặt tất cả khí giới chúng làm rớt đem về thành”
Sau khi Tử Lan lên tiếng, doanh trướng một mảnh trầm mặc, cái này, quá vô sỉ. Chính là tận dụng không sót một chút gì lợi thế, còn cái chiêu đốt lửa thì phải nói là cực kì âm hiểm. Sau đó chúng tướng dùng ánh mắt có chút đề phòng nhìn Tử Lan, sau này không thể đắc tội quân sư a, sẽ bị chỉnh thảm mất. Sau khi ai đi làm việc người nấy, Tử Lan hơi lo lắng nói.
“Lúc này Lý Nhiên còn bị chúng ta làm bất ngờ, đến khi tiến vào Bạch quốc ta sợ không có đơn giản như vậy, chúng được bỏ sung quân nhu, người Lý Nhiên này không thể xem thường. Hơn nữa nếu đến Bạch Hà thành, chúng ta hoàn toàn bị mất lợi thế thiên nhiên, phải cẩn thận từng bước”
“Phải, theo nàng thì nếu không vào được Bạch Hà thành, nàng nghĩ Lý Nhiên sẽ đi đâu?” Thừa Mạc chau mày nhìn địa đồ.
“Ta cũng không rõ, gần đó có hai thành là Đông Phong và Cẩm thành, ta thấy địa thế Đông Phong hiểm trở, hẳn là hắn sẽ đến đó trước”. Chuyện này Tử Lan thật ra cũng không rõ lắm, nàng không tinh thông điều binh, nàng giỏi về đánh lén cũng như dùng thủ đoạn hơn.
“Nếu làm như vậy chẳng khác nào là hắn dâng Cẩm thành cho chúng ta”. Thừa Mạc hơi suy nghĩ nói. “Người này vạn phần cao ngạo, ta nghĩ hắn sẽ dừng ngay Cẩm thành gần đó hơn để trù tính phản công, bởi vì hắn biết chúng ta cần một khoảng thời gian để ổn định ở Bạch Hà thành, đây là thành đầu tiên của chúng ta khi vào Bạch quốc, rất quan trọng. Mà chút ít thời gian đó hẳn là đủ để phản công”
“Có lý, nếu vậy chúng ta làm sao đây, phải tiên hạ thủ vi cường để hắn không dành được lợi thế”. Tử Lan chau mày.
“Không lo”. Thừa Mạc nói, trong mắt là một mảnh minh bạch, hắn đã có đối sách. “Đến Bạch Hà thành hãy tính, canh giờ không còn sớm, nàng tranh thủ lên đường đi, mọi việc phải hết sức cẩn thận”.
“Chàng cũng vậy”. Tử Lan cười nói rồi bước ra khỏi doanh trướng, ra lệnh cho Ám Dạ gọi Sất Nhận đến, nàng cũng lên đường.
Đây là trận đánh đem lại tên tuổi cho họ, cả Tử Lan và Thừa Mạc cũng không hề biết rằng, sau trận này, đội quân cùng mười tướng sĩ dưới trướng vào sinh ra tử cùng họ sẽ thề nguyền trung thành với họ, trở thành một đạo Bách Lý quân đánh đâu thắng đó, vang danh tứ quốc. Nhưng chuyện đó là còn khá lâu về sau.
***
Chiến trận hệt như những gì Tử Lan và Thừa Mạc dự liệu, thậm chí còn có thu hoạch ngoài ý muốn đó là bắt giết được Thác Hoan, phó tướng đối phương.
Sau vài canh giờ chiến đấu, Tử Lan chậm rãi tiến vào Bạch Hà thành, một thân khôi giáp bằng bạc sáng lóa dưới ánh nắng sớm vừa nhú lên. Nhóm quân đi theo Tử Lan đi phía sau, ánh mắt kính phục nhìn về phía Tử Lan. Người này mặc dù thân hình nhỏ bé nhưng cực kì mạnh mẽ, khí khái giết địch không thua gì hán tử bọn hắn. Hơn nữa nàng chỉ đạo rõ ràng, quyết đoán, khí chất sát phạt làm người nể phục. Mà nhóm quân Sất Nhận bên cạnh nàng không một người nào không phải là tinh anh, một đao đoạt mạng, tuyệt không lưu tình. Khi Tử Lan vào đến phòng nghị sự, Mặc Phi và Lưu Thúc cũng vừa đến. Nhìn nàng một phen uy mãnh, sát khí không thua kém gì Quách Hạ đi phía sau nàng thì cả hai tự động nhường đường, lớn tiếng hô “Quân sư”. Tử Lan chỉ gật đầu rồi nhanh chóng bước vào trong. Bên trong, Thừa Mạc đang phân phối điều chỉnh binh chuẩn bị tiến đánh Cẩm thành. Tử Lan vốn không hiểu nhiều về chuyện này nên im lăng đứng một bên, thỉnh thoảng thêm vài kế hoạch nhỏ phá rối quân địch hay giúp Thừa Mạc hoàn thiên kế hoạch. Mà sau lần nghị sự này, tướng lãnh lại một lần nữa ca thán, quân sư của bọn hắn tuyệt đối là phúc hắc, không có phúc hắc nhất, chỉ có càng phúc hắc. Binh lính Thừa Mạc mang theo là ba vạn rưỡi binh mã. Hắn để lại Lạc Phượng thành một vạn binh cùng ba vạn binh ở Bach Đế thành để tùy thời có thể điều động cung ứng. Thừa Mạc giao việc bố trí quân lương cho Tử Lan. Nàng thích đánh quân lương của địch nên hẳn là biết cách bảo vệ quân lương phe mình.
Tử Lan nghe lí luận của Thừa Mạc thì buồn cười. Nàng đúng là thích đánh kho lương, đó là do thói quen ngày xưa nên nàng thích tìm điểm yếu mà đánh, bây giờ Lý Nhiên đã có kinh nghiệm, tuyệt sẽ không để nàng có cơ hội ra tay lần nữa, hơn nữa hắn cũng sẽ tìm cơ hội đánh chiếm kho lương của nàng. Tử Lan mỉm cười. “Chúng ta bố trí kho lương nên ở vị trí càng nổi bật càng tốt, sau đó sắp xếp tầng tầng mai phục. Lý Nhiên nếu bốc đồng muốn nhắm vào kho lương hẳn sẽ dính phục kích của chúng ta, còn nếu hắn đa nghi, thấy chúng ta như vậy sẽ nghĩ chúng ta có trá nên càng không dám đụng vào kho lương. Nghệ thuật lãnh binh là phải hư hư thật thật, trong thật có hư mà trong hư có thật, như vậy mới được”. Thừa Mạc nghe vậy thì gật đầu, điều này không sai, quả nhiên giao quân lương vào tay nàng là đúng.
***
Hai tháng tiếp theo, quân lính Vân quốc dùng tốc độ sét đánh công tám tòa thành của Bạch quốc. Cho đến khi tiến đến trước Trung Tĩnh thành, tòa thành lớn quan trọng mở ra cửa ải vào hoàng thành Bạch quốc thì thế công của Vân quốc cơ hồ bị chặn lại. Ở đây có ba vạn binh đồn đóng, cộng thêm gần hai vạn binh Lý Nhiên dẫn về từ biên ải là gần năm vạn binh. Mà bên phía Vân quốc, Thừa Mạc điều động thêm một vạn binh từ Bạch Đế thành thay thế cho gần một vạn binh chết trận thì hiện tại quân số là gần bốn vạn binh. Tử Lan chau mày nhìn địa đồ. Trung Tĩnh thành dễ thủ khó công, bên trong thành ngoại trừ Hắc Mộc lão tướng quân, Lý Nhiên, còn có Trịnh Liệt, một võ tướng còn trẻ nhưng cũng vô cùng dũng mãnh giữ thành. Sỡ dĩ thế công sét đánh của Thừa Mạc bị cản lại là do Lý Nhiên dùng kế thả dược vào nguồn nước khiến quân lính gặp họa, may là Tử Lan đã phát hiện kịp thời nên chỉ có gần một phần ba số quân bị dính dược, sau một hồi chữa trị cũng đã qua khỏi nhưng tổn thất là có. Hơn nữa, địa thế Trung Tĩnh không có lợi nên Thừa Mạc quyết định án binh bất động một hồi
Trong hai tháng này, tin tức về Lý Nhiên nhanh chóng tập hợp đủ trên bàn Tử Lan, người này lại không phải là người Bạch quốc, vốn là một dị sĩ được đế vương trọng dụng mà thôi. Tuy nhiên hành tung người này trước khi tiến nhập Bạch quốc lại cực kì thần bí nên Tử Lan cũng nâng cao cảnh giác. Suốt hai tháng vừa qua mặc dù Thừa Mạc chiến thắng nhưng cả hai cũng ăn không ít mệt từ những chiêu trò của Lý Nhiên. Chỉ là do quân lính của Bạch quốc không được dũng mãnh, cộng thêm những trận thua liên tiếp khiến chúng có phần uể oải nên mới lấy lui làm tiến, lùi hẳn về Trung Tĩnh thành kháng cự. Thành trấn này vô cùng quan trọng, nếu để thua ở đây, vừa mất đi công sức hai tháng vừa qua mà còn mất cơ hội tiến vào kinh thành Bạch quốc. Hơn nữa còn có thể nguy hại đến biên cương. Theo lời Tử Lan, đã gần vào xuân, chỉ còn hơn tháng nữa xuân sẽ tới, Tử Lan đã ra lệnh về phía Bạch Đế thành, huy động dân chúng cùng một nửa quân giữ thành nhanh chóng làm một cây cầu lớn ở sông Giang Hà, đến khi sang xuân, tuyết tan, vạn nhất thất bại thì đường lui hẳn là đã chuẩn bị tốt.
Hai tháng này kinh thành cũng có biến chuyên nghiêng trời lệch đất. phía Nam Hải quốc xuất binh xâm phạm, Võ Vương gia nhận lệnh đi nghênh đich. Tử Lan dùng lời đồn thổi của dân chúng, nói Tiền Chấn câu kết với địch phản quốc. Tiền Chấn không biết lấy dũng khí ở đâu, cũng không biết dùng cách nào, dẫn được một vạn tư quân tiến đánh tấn công kinh thành. Tuy nhiên hắn không ngờ, Duệ đế mặc dù đã điều gần tám vạn quân (năm vạn cho Thừa Mạc và ba vạn cho Võ Vương) ra tiền tuyến, nhưng khi Tiền Chấn dẫn binh vào kinh thành, vốn nghĩ là tòa thành trống thì lại xuất hiện năm nghìn quân Băng Thiết, đội quân ưu tú nhất, thanh kiếm nhọn, lá bài tẩy mà Duệ đế vẫn giấu.
Băng Thiết quân từng người đều là tinh nhuệ, lấy một địch trăm, dễ dàng bắt được Tiền Chấn. Sau đó Duệ đế ra tay, một lần ra tay là tinh phong huyết vũ, quét sạch triều đình, Hiên Vương vì thông đồng với Tiền Chấn, bị đưa vào Tông Nhân phủ giam lỏng suốt đời, gia quyến đi đày biên ải. Theo tin tức từ kinh thành bay đến, từng cái tên một trong danh sách mà phụ thân Tử Lan để lại, từng người ngã xuống. Tử Lan mỉm cười, không ngờ Duệ đế lại mạnh tay như vậy, thứ nàng đưa đến cũng chỉ là lá thư của Tiền Chấn với Nam Hải quốc cùng với bản danh sách mà nàng ra lệnh cho những người còn sót lại của Ám Hàng Ngự Sử trình lên. Thù đã được báo, tuy nhiên không giống kiếp trước, kiếp này nàng có Thừa Mạc, sau khi đại thù đã báo, nàng muốn sánh vai Thừa Mạc, đánh khắp thiên hạ. Ôn nhu nhìn người đang ngủ, Tử Lan mỉm cười. Dạo gần đây uy vọng Thừa Mạc tăng lên rất cao, ánh mắt nàng trầm xuống nhìn về phía Trung Tĩnh. Trận đánh này, nàng không muốn kéo dài nữa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...