Tin tức phủ của Hạ thượng thư bị đốt sạch chỉ trong một đêm nhanh chóng lan ra toàn thành. Hạ Tử Hàn nghe tin giục ngựa chạy gấp về kinh thành lo tang cha, Hoàng thượng vì chuyện này mà phong thưởng gấp bội cho hắn, thậm chí còn cấp phủ đệ riêng và thăng chức cho Tử Hàn lên thành Lại bộ Thị Lang. Lúc này, Tử Lan tỉnh dậy, cô cảm giác mình vừa trải qua một giấc ngủ dài. Tử Lan nhìn xung quanh, đây là một căn phòng nhỏ, bên ngoài ánh sáng dù chiếu qua cửa sổ dán giấy cũng không mất đi sự rực rỡ, tiếng chim kêu ríu rít bên ngoài khiến Tử Lan phải tự hỏi, đây là đâu ? Tử Lan nhìn lại quần áo của mình, đây là thứ cô mặc lúc chạy trốn, sờ vào túi gấm trong ngực, thấy miếng ngọc vẫn còn nguyên thì thở phào. Tử Lan đứng dậy, đẩy cửa bước ra ngoài. Cảnh tượng đó, cho dù bao nhiêu lâu trôi qua Tử Lan cũng nghĩ mình sẽ không bao giờ quên. Dưới ánh nắng rực rỡ, có một cô gái đang đứng phơi dược liệu, bên cạnh là người đàn ông đang nhìn cô gái say sưa, khóe môi mang theo nụ cười sủng nịnh, nếu có chiếc lá nào muốn đậu lên tóc cô gái, người đàn ông đó sẽ dùng nước trà trong chén hất đi. Ở bên cạnh giếng, cũng có một đôi trai gái, cô gái đang nhặt rau, chàng trai với nét mặt lạnh tanh thì đang kéo nước lên cho cô gái dùng, dù nét mặt không đổi nhưng ánh mắt nhu hòa đó thì không thể nào che giấu được. Suốt hai kiếp này, Tử Lan chưa bao giờ thấy loại tình cảm ấm áp như thế. Tất cả hòa làm một với khung cảnh hùng vĩ của những cây đại thụ bạt ngàn xung quanh căn nhà. Một làn gió an bình thổi thốc vào người khiến tà áo Tử Lan bay bay.
Hít một hơi thật sâu, Tử Lan định lên tiếng hỏi chuyện gì đang xảy ra thì một giọng nữ mềm nhẹ mà Tử Lan nghĩ mình đã quên vang lên khiến cô sững sờ :
-Diệp, người con mang về tỉnh rồi kìa, còn không giới thiệu với chúng ta.
Tử Lan nhìn cô gái có giọng nói y hệt Tử Du đó, đó là cô gái đang phơi thuốc lúc nãy, giờ đã ngồi xuống cạnh người đàn ông, đang nhàn nhã uống trà.
-Xin hỏi các vị là…. – Tử Lan ổn định cảm xúc xong thì lên tiếng hỏi.
-Đây là Tuyệt Mệnh Sơn – Người đàn ông mặt lạnh lên tiếng, cô đoán anh ta là người tên Diệp mà cô gái kia nhắc tới.
-Tôi nhớ mình ngất trong rừng trúc ở kinh thành kia mà – Tử Lan khó hiểu, Tuyệt Mệnh Sơn? Là 1 nơi trong kinh thành ư ?
-Rừng trúc đó là ngõ vào Tuyệt Mệnh Sơn, núi này ở ngoại ô kinh thành, rừng trúc đó thông thẳng đến đây – Cô gái kia lại nói, nhưng giọng nói không nén nổi kích động – Có thật là cô đã vào rừng trúc và chỉ ngất thôi không ?
-Vì cô ta vào chưa sâu – Người tên Diệp nói.
-Nhưng nếu theo như con kể thì với mức độ đó cô ấy hoàn toàn có thể ngất trong vòng nửa tháng, sao chỉ mới 3 ngày là tỉnh ? – Người con gái kích động nói. Sau đó không đơi những người kia ngăn cản, trực tiếp đến bắt mạch cho Tử Lan
Thì ra cô gái này là đại phu.
-Xin lỗi, mọi người nãy giờ đang nói gì vậy ? – Tử Lan cảm thấy họ không có địch ý nên buông bỏ đề phòng hỏi.
-Kì lạ, kì lạ - Cô gái bắt mạch xong thì nói – Rõ ràng là mạch của người bình thường, tại sao có thể chống lại khí độc trong rừng trúc ?
-Khí độc ? –Tử Lan bắt đầu cảm thấy hoang mang.
-Xung quanh Tuyệt Mệnh Sơn là rừng trúc, những cây trúc này không bình thường mà có thể tỏa ra loại hương khí mê hoặc người, càng gần tới chân núi thì khí đôc càng nhiều, nếu hít phải nhẹ thì ngất vài ba ngày, nặng thì chết ngay tại chỗ, mà thân thể cũng sẽ thối rữa và tan biến ngay sau đó – Diệp lên tiếng giải thích, tay vẫn không ngừng múc nước.
-Vậy mọi người làm sao ra vào được ? – Tử Lan thắc mắc.
-Đương nhiên là nhờ có thần y là ta, bốn người chúng ta đã bách độc bất xâm, tí độc ở rừng trúc chả thấm vào đâu cả - Cô gái lên tiếng rồi nhìn Tử Lan với ánh mắt rực sáng – Nhưng cô gái, tiềm năng của cô thực rất lớn, ta quyết định rồi, cô sẽ là đệ tử thứ hai của ta.
-Khoan đã – Tử Lan cười khổ - Tôi còn chưa biết mọi người là ai, làm sao mà nhận sư phụ.
-À, chút nữa thì quên giới thiệu – Cô gái vỗ tay một cái rồi nói – Ta là thiên hạ đệ nhất thần y, thiên hạ đệ nhất dùng độc Độc Thánh Thủ Vô Hà Tuyết, đây là chồng ta – Cô gái chỉ người đàn ông đang điềm tĩnh uống trà trong đình – Chàng là Ma Đao Tuyệt Ảnh Lam Trì. Còn hai người bên kia một người là đại đệ tử của ta Ngân Tuyết công tử Lãnh Diệp, bên cạnh là nương tử của hắn Huyết Dạ Xoa Kiều Lan Nguyệt.
Tử Lan là con nhà quan, mặc dù tập võ nhưng chưa bao giờ ra giang hồ nên không thể biết danh tính những người này. Nếu Tử Lan biết, những người này đều là cao thủ đệ nhất thì không biết sẽ kinh ngạc cỡ nào. Vô Hà Tuyết là chủ của Linh U cung, đệ nhất cung về thu thập thông tin tình báo, một cung toàn nữ nhân võ công cao cường. Lam Trì thì không cần nhắc tới, người này chỉ cần nghe đến tên là đã khiến võ lâm e dè, không chỉ là một tay Ma Đao xuất thần nhập hóa, nghe nói hắn còn thông thạo vô số vũ khí khác. Còn về Lãnh Diệp, trên giang hồ hiện nay có tứ đại công tử, tài hoa xuất chúng, Vô Hàn công tử Liễu Khách của phái Võ Đang, Tiêu Diêu công tử Trần Thành của phái Côn Lôn, còn lại 2 người không thuộc bang phái nào đó là Thủy Kính công tử Tiêu Nại Hà và Ngân Tuyết công tử Lãnh Diệp. Vợ của Lãnh Diệp là Huyết Dạ Xoa thì không có gì để nói, là đệ tử duy nhất còn sót lại của Huyết Ảnh Môn mấy năm trước bị huyết tẩy trên giang hồ.
-Ra là vậy, vậy hóa ra Lãnh công tử đã cứu tôi lúc đó – Tử Lan quang sang Lãnh Diệp cúi người – Đa tạ.
-Nè cô bé – Lam Trì lên tiếng – Cô không phải là người trong giang hồ đúng không ?
-Vâng – Tử Lan trả lời thẳng thắn – Tiểu nữ là Nhị tiểu thư nhà Lại bộ thượng thư, Hạ Tử Lan.
-Chẳng phải nhà Lại bô thượng thư bị cháy không ai sống sót hay sao ? – Kiều Lan Nguyệt lên tiếng hỏi.
Tử Lan chợt nhận thấy cô gái này không hợp với danh xưng của mình chút nào, giọng nói mềm nhẹ và ánh mắt bình thản như thế cơ mà.
-Tôi trốn ra được – Tử Lan trả lời rất ngắn gọn.
-Cô không có nhà để về - Lam Trì bình thản nói – Mặc dù không phải là người trong giang hồ nhưng nếu cô muốn lưu lại đây thì phải có thân phận rõ ràng.
-Là làm đệ tử của hai người ? – Tử Lan hỏi.
-Cả hai ? – Lam Trì nhướng chân mày – Chỉ một người không biết cả đời có theo kịp không còn tính học cả 2 người.
Tử Lan cười như không cười tiến lại phía Lam Trì, chỉ trong tích tắc mọi người không biết cô đã làm gì thì ngón tay Tử Lan đã đặt lên yết hầu của Lam Trì. Với khoảng cách hơn ba mươi bước chân mà Tử Lan có thể di chuyển với tốc độ như vậy, Lãnh Diệp cũng bất ngờ.
-Tôi không những có thể học cả hai – Tử Lan kề môi sát tai Lam Trì nói – mà còn muốn 3 năm sau xuống núi, tôi muốn điều tra cái chết của phụ thân.
Nói xong Tử Lan buông tay ra rồi lùi về phía sau hai bước. Tử Lan biết lần này cô chiếm thế thượng phong là do Lam Trì xem thường cô. Nhìn lại dấu chân trên nền đất, mặc dù đã tập luyện theo phương pháp của kiếp trước nhưng cơ thể này vẫn chưa hoàn thoàn thích ứng với khả năng của cô, nếu không trên mặt đất chắc chắn sẽ không có dấu chân rõ như vậy. Cô là gián điệp, cũng là sát thủ, cô được dạy những vị trí hiểm yếu nhất trên cơ thể con người để đảm bảo nhất kích tất sát, hơn nữa, ai trong tổ chức không biết Tử Lan là thiên tài, chỉ là không sử dụng đúng chỗ mà thôi.
-Cước bộ rất lạ - Lạnh Diệp chau mày, là người nổi danh nhờ khinh công nhưng hắn cũng chưa từng nhìn thấy người nào có bước di chuyển kì lạ như vậy – Ai là sư phụ cô.
-Chả ai dạy cả - Tử Lan thẳng thắn – Những bước đi ấy từ đâu mà có thì tôi không thể nói nhưng tôi có thể nói tôi có biết một số thế võ mà những bước đi ấy là từ đó mà ra.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...