Vạn Năm


Một câu nói thành công thu hút tất cả ánh mắt, Vệ Ngự y trợn tròn mắt nhìn cô gái còn trẻ trước mặt nói:
-Cô gái, không nên đùa giỡn.
-Dù gì độc này không có sẵn thuốc giải, nếu qua 4 canh giờ nữa độc cũng phát, thay vì vậy sao không thử một chút – Tử Lan ung dung nói.
-Tử Lan muội muội nói không sai – Thái tử trên giường tỉnh lại, vừa đúng lúc nghe được câu nói của Tử Lan, hắn lập tức hiểu được tình cảnh của mình, hắn nói – Nếu Tử Lan giải được độc này, ta sẽ cho muội một yêu cầu, chỉ cần ta làm được sẽ tận lực giúp muội.
-Quân tử nhất ngôi – Tử Lan cười như hồ li nói.
-Tứ mã nan truy – Thái tử tiếp lời như khẳng định.
Tử Lan hài lòng, bước tới ngồi lên cái ghế Vệ Ngự y vừa ngồi, lấy khăn tay che lên cổ tay của Thái tử, bắt mạch lại một lần nữa. Tử Lan hơi chau mày:
-Thái tử trúng hai loại độc, một loại là độc bột phát, Thanh Sắc, một loại là độc tiềm tàng, Hắc Phong độc. Hắc Phong độc không đột phát nhưng vô cùng nguy hiểm, bởi vì sẽ phát độc khi ăn phải một loại thức ăn có tính đối kháng với thành phần của độc, tuy nhiên thành phần độc là gì thì chỉ có người chế độc mới biết. – Tử Lan càng nói, mặt của vệ Ngự y càng tái nhợt. Vệ Ngự y biết trong thân thể Thái tử có hơn một loại độc, nhưng ông không đoán ra đó là độc gì, nhìn lại cô gái trẻ đang bắt mạch, ông có một chút khâm phục.
Tử Lan cũng không quan tâm lắm nhìn về phía Vệ Ngự y:
-Phải giải độc Thanh Sắc trước, Vệ Ngự y xin thi châm giúp tiểu nữ. – Lại nhìn sang tì nữ - Ngươi cởi áo cho Thái tử, buông màn, ta sẽ ngồi ngoài giúp Vệ Ngự y thi châm.

Ban đầu Tử Lan định thi châm nhưng nàng chợt nhớ tới định kiến của thời đại này, nàng quyết định nhờ Vệ Ngự y thi châm. Sau một canh giờ châm cứu, độc của Thái tử cũng bị tiêu trừ hoàn toàn, Tử Lan viết một đơn thuốc đưa cho Thái tử phi giờ đã tỉnh:
-Đây là thuốc bồi bổ và giúp tiêu độc, một ngày cho Thái tử uống hai lần, sau khi vừa thức dậy và trước khi ăn cơm trưa nửa canh giờ.
Thái tử phi cho dù lúc trước có một chút xíu khó chịu mới Tử Lan thì bây giờ cũng không còn nữa, nàng rất biết ơn Tử Lan đã cứu trượng phu của nàng, nếu sau này Thái tử muốn cưới Tử Lan vào cửa, nàng sẽ thêu giá y cho Tử Lan mà không một lời oán trách.
Tử Lan nói xong thì quay đi, nàng có chút lo lắng cho Thanh Y. Khi ra đến xe ngựa nàng đã thấy Lam Y đứng ở cửa đợi nàng, dù không nói gì nhưng ánh mắt nàng ta đầy lo lắng. Tử Lan hỏi:
-Thanh Y sao rồi?
-Đã uống giải độc hoàn Lê hữu sứ mang tới nhưng hôn mê rồi ạ - Lam Y nói hơi gấp gáp
Tử Lan không nói gì bước thẳng vào xe ngựa, Thanh Y đang nằm, Tử Lan nói với xa phu: -Chạy nhanh về phủ đi.
Chiếc xe ngựa xóc nảy rất nhanh đến phủ thượng thư, Bạch Dạ đứng ở cửa đón Tử Lan, thấy Thanh Y đang hôn mê thì tự động bế nàng ta vào trong. Tử Lan đi theo vào. Lại thêm gần 1 canh giờ thi châm, Tử Lan lau mồ hôi ở thái dương, viết một toa thuốc rồi nói với Tử Y:
-Đi bốc thuốc rồi sắc một ấm cho Thanh Y uống ngay đi, mấy ngày nay để Thanh Y nghỉ ngơi. Giờ ta phải tắm rửa một chút.
Hồng Y nghe Tử Lan nói vậy thì lập tức đi đun nước, Tử Lan nói:
-Lấy nước lạnh đi, ta đang nóng lắm.
Sau khi tắm rửa xong thì đã muộn, Tử Lan ngồi trên giường bắt đầu luyện công. Nửa canh giờ sau, Hồng Y ở bên ngoài gõ nhẹ vào cửa:
-Tiểu thư, người còn thức chứ?
-Còn – Tử Lan nói – Có chuyện gì?
-Ám Dạ đưa tin tới, Hồ Tấn hẹn hai ngày nữa ở Thiên Kì lâu.- Hồng Y đẩy cửa vào
-Ta biết rồi – Tử Lan tự rót một tách trà, chầm chậm uống rồi nói với Hồng Y – Bảo Y Cốc lâu điều tra xem độc Thanh Sắc và Hắc Phong từ đâu ra.
-Tiểu thư, Hắc Phong độc và Thanh Sắc độc đều từ Ma giáo. – Hồng Y nói.
-Ma giáo? – Tử Lan chau mày – Không phải là tổ chức của sư phụ sao?
-Không sai – Hồng Y xác nhận.

Tử Lan nghe vậy thì đến bên bàn viết một lá thư rồi đưa cho Hồng Y :
-Ngày mai bảo Bạch Dạ đưa cho sư phụ ta.
-Vâng thưa tiểu thư
***
Hai ngày sau, Tử Lan đến Thiên Kì lâu như đã hẹn. Hồ Tấn vẫn ngồi trong phòng chữ Thiên, Tử Lan đẩy cửa vào, rất tự nhiên mở mạng che mặt đối diện với Hồ Tấn nói :
-Hồ thúc thúc, thúc đã quyết định ?
Hồ Tấn ngạc nhiên nhìn khuôn mặt quen thuộc của Tử Lan vội hỏi :
-Cung chủ có quan hệ như thế nào với Liễu Thanh Uyển, vợ của Hạ Thượng thư?
-Bà là mẹ ta – Tử Lan trả lời rất thẳng thắn.
Nghe như vậy, hốc mắt Hồ Tấn chợt đỏ lên :
-Hóa ra là con gái của Hạ đại ca. Vậy thì ta yên tâm rồi – Hồ Tân bùi ngùi nói – Cháu muốn hỏi gì ta đều sẽ nói.
Tử Lan thở phào, tự tay rót một li trà đưa cho Hồ Tấn
-Cháu biết Hồ thúc thúc lần này vào kinh là để tìm hiểu cái chết của phụ thân – Tử Lan nói rất nghiên túc – Cháu cũng có mong muốn như vậy. Cho nên cháu cần Hồ thúc thúc cho cháu biết mọi thứ, cả bí mật về thân phận của thúc và phụ thân nữa.

-Được – Hồ Tấn nhấp một ngụm trà nhuận giọng rồi bắt đầu nói.
Về căn bản mọi thông tin về Ám Hành Ngự Sử cũng giống như Hạ Tử Hàn nói, duy chỉ có danh sách kia thì chính Hồ Tấn cũng không biết
-Ám Hành Ngự Sử gồm 7 người do phụ thân con chịu trách nhiệm, hiện nay chỉ còn 4 – Hồ Tấn chau mày đưa ra ba ngọc bội màu đen – Một tháng trước, lần đầu tiên Ám Hành Ngự Sử tập hợp lại vì cái chết của ba người kia. Ta nghĩ cái chết của họ không thoát khỏi quan hệ với cái chết của cha cháu, ta là người được ủy thác về gặp Hoàng thượng, còn 3 người kia 2 tháng nữa sẽ tới kinh thành.
-Vậy tại sao thúc không vào cung trước mà lại đi gặp thừa tướng ?
-Ám Hành Ngự sử không được phép ra vào cung cấm mà không có lệnh của vua – Hồ Tấn lắc lắc đầu – Lúc trước cha cháu là người có nhiệm vụ bẩm báo thông tin cho Hoàng thượng, bây giờ cha cháu mất, khối bạch ngọc của huynh ấy vẫn không có tin tức, ta đành phải gặp thừa tướng, nhưng hắn không gặp ta.
Tử Lan gật đầu ra vẻ đã hiểu, nàng biết Hồ Tấn nói thật vì người của Tích Dạ lâu cũng báo lại y như vậy, Hồ Tấn bị chặn ở cửa phủ thừa tướng. Tử Lan suy nghĩ một lúc rồi nói :
-Hồ thúc thúc, trong khi chờ ba người kia tới, cháu muốn nhờ thúc điều tra về Hộ bộ thượng thư Tiền Chấn – Tử Lan tin Hồ Tấn có nguồn thông tin rất tốt, có thể sẽ tìm được vài thứ mà nàng không tìm được – Đợi ba người kia hội họp chúng ta lại bàn bạc - Nói rồi Tử Lan chìa khối bạch ngọc ra nói – Cháu được cha giao cho khối bạch ngọc này, nên tạm thời cháu sẽ giúp mọi người.
Hồ Tấn thấy miếng ngọc bội thì hết sức ngạc nhiên, nói cách khác, Tử Lan chính là thủ lĩnh của họ, thấy ngọc như thấy người, khối bạch ngọc đó có quyền lực tối cao, mọi thành viên đều phải tuân theo. Hồ Tấn thấy vậy thì cười nói :
-Được, để lão hồ li đó cho ta.
-Đa tạ thúc – Tử Lan cũng cười – Bây giờ không còn sớm, cháu phải về, nếu thúc muốn liên lạc, hãy làm theo cách cũ. Hiện giờ không thể để chúng biết được mới quan hệ giữa chúng ta.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui