Vạn Năm, Vạn Năm

Cuối tháng chạp, tuyết lấm tấm bay…

Ông già Vô Cực Chân Nhân đã chui ra khỏi vỏ ốc, mọi việc vẫn bình
thường. Số là tỷ tỷ vẫn bắt ta đi học, cho nên sau khi cắn răng chép
mười tám cuốn kinh thư đến rộp cả tay nộp cho y, ta lại được đi học.

Vô Cực Chân Nhân vẫn là Vô Cực Chân Nhân, một bộ dáng thanh cao thoát
tục. Y thản nhiên điềm tĩnh, không hề nhắc đến, trong mắt cũng coi như
không có chuyện ầm ĩ kia. Ta cũng không buồn giải thích. Chỉ có điều,
sau vụ ấy, biết y không còn bênh ta, ta bèn cố làm xong nghĩa vụ học tập rồi chuồn về, không bao giờ có suy nghĩ ỷ lại vào y nữa. Thỉnh thoảng
ta lấy lý do bệnh để cúp học, y cũng không đến thăm hay hỏi han, cũng
không cần quan tâm ta bệnh gì hay nói dối. Trước đây ta nghĩ trong lớp
ta là học trò cưng, nhưng bây giờ chỉ là một học sinh bình thường nhất…

Ta nghĩ là, ta đã ghét Vô Cực Chân Nhân rồi, không muốn nhìn thấy bản mặt ông ta nữa, mà y cũng trù dập ta rồi…

Cho đến một ngày xảy ra chuyện kinh hoàng.

Thiên Đế và Thiên Hậu cãi nhau, ta không chứng kiến trực tiếp nhưng
được nghe bọn hạ tiên đồn thổi lại là: Thiên Đế trong mắt ngoài chuyện
chính sự bận rộn thì chỉ có Hoa Thiên Phi, Thiên Hậu lại cứ đến quấy rầy làm phiền. Rồi Thiên Đế bực dọc mắng Thiên Hậu. Tỷ tỷ ngoa ngoắt lên,
trong lúc không thể kiềm chế Thiên Đế đã tát tỷ tỷ.

Tỷ tỷ một
bộ dáng phẫn nộ lẫn ủy khuất, Thiên Đế vẫn vô tình bạc nghĩa. Rồi nàng
quẹt ngang nước mắt, hóa thành một hỏa phụng hoàng khổng lồ, đốt cháy cả một cung điện lớn. Nàng đứng trước Thiên đế, mắng lớn thẳng vào mắt
ngài, nói ngài ta đã vô dụng nhu nhược còn vong ơn bạc nghĩa, đối với
Chu tước tộc đã qua cầu còn không quên rút lại cả ván, đối với thê tử
bạc bẽo, có mới nới cũ. Rồi nàng kiên quyết đòi rút Chu tước tộc ra khỏi tứ đại thần tộc, từ nay ly khai khỏi Thiên giới, tự sinh tự diệt.

Làm to chuyện đến mức nàng trở về Chu tước tộc, bắt ép tất cả những
thần tiên của tộc nắm giữ sức mạnh “hỏa” từ nay ngoài thánh địa phượng
tộc thì không được đốt lửa, khiến cho cả Ngự thiện phòng của Thiên cung
cũng không có lửa đun nước…

Thiên đế cũng ngang ngược, ngài đòi cải cách lại toàn bộ, đem quân lính vây đánh Chu tước tộc, bổ nhiệm các vị thần lửa mới… Song các vị lão thần của Thiên giới đã chạy đến can
ngăn, nhiều vị thần già khọm từng là bạn chinh chiến của Chu tước thánh
quân cũng thấy là Thiên đế sai nên chỉ trích, những vị thần tiên mẫu mực như Vô Cực Chân Nhân thì khuyên Thiên đế nên xử trí phù hợp, dĩ hòa vi
quý, phù hợp đạo lý. Ngay cả gã Thanh Long Thánh Quân kia cũng không
đồng ý đem quân đánh Chu tước tộc, xem ra có vẻ hắn hâm mộ phụ thân ta
thật.

Vì quá áp lực, Thiên đế đành phải thoái lui, trả lại một số vị trí cho gia tộc ta, chấp nhận nhiều yêu sách của tỷ tỷ.

Chỉ là, ta không ngờ tỷ tỷ một mực đòi Thiên đế ban hôn cho ta. Thiên
đế nói không có ai phù hợp, tỷ tỷ bắt tổ chức ném tú cầu, phát thiệp mời (trên cơ sở cưỡng ép) cho mỗi gia tộc có thế lực trong Lục giới cử một
nam nhân ưu tú đến dự.

Ta đến Diên Hòa điện, sống chết đòi hủy
bỏ vụ ban hôn đó, nói mình thích sống tự do. Nào ngờ lửa giận của nàng
chưa hề nguôi, nàng bèn mắng ta đối với tổ tiên Chu tước tộc là đại
nghịch bất đạo, bất hiếu, abc… Nàng nói ngay cả nàng, dù không thật lòng yêu thương gì Thiên đế nhưng vẫn phải hy sinh hạnh phúc củng cố quyền
lực gia tộc, còn ta từ nhỏ được nuông chiều, giờ một chút cũng không
muốn hi sinh…

Đối với con người đang ấm ức phẫn nộ như tỷ tỷ
không thể làm căng, có vẻ như nàng ta đã quá nhiều áp lực rồi, là phụ nữ ta cũng thông cảm phần nào. Chỉ là không ngờ, nàng lại sợ ta đào tẩu,
làm một cái kết giới như một quả cầu lửa vô hình kiên cố nhốt ta trong
Lăng tú cung…

Đêm giao thừa, ta ủ rũ đi lại trong vườn Lăng Tú
cung, giờ muốn bay lên cũng không thoát khỏi cái lồng vô hình. Trời ơi,

ta không thể kết hôn. Không chỉ là không muốn kết hôn với một kẻ còn
chưa biết mặt mũi nhân cách như thế nào mà còn sợ cái chú thuật Mạn Châu Sa kia, lỡ như gần gũi đàn ông khiến nó nở bung ra rồi khiến ta hồn
tiêu phách tán, liệu có phải đã lãng phí cuộc sống không? Ta cần phải đề phòng trước…

Nhưng làm sao thoát khỏi cái kết giới này? A a, ta không muốn lấy chồng…

Nhìn tuyết cuối năm trắng tinh khiết rơi rơi, ta nhớ đến những năm tháng còn ở thời hiện đại, ta sẽ đi chơi giáng sinh với bạn bè…

Giáng sinh năm nay không có bạn bè, không có người đóng giả ông già Noel…

Cơ mà vẫn có tuần lộc…

Có một con tuần lộc vàng đang bay trên trời nhưng không kéo xe, lượn qua kết giới rồi lao xuống…

Con tuần lộc chít một cái nơ đỏ ở cổ, phi thẳng qua kết giới mà không cháy một cọng lông, đáp xuống bên cạnh ta.

Ta vừa mừng cũng vừa cảnh giác, tuy nhiên tỏ ra kiêu kì nói:

- Hàn Tịch, ngươi sao lại nhàn rỗi xuất hiện ở đây?

Hàn Tịch chưa biến thành hình người, trong hình dáng con tuần lộc nhếch môi cười gian trá như một con dê già, một cái chân trước giơ lên chỉ
chỉ vào cái nơ ở cổ:

- Đến cướp muội muội của Thiên Hậu về làm tân nương, ở nhà ta đã chuẩn bị đủ rượu thịt lẫn tân phòng rồi…

- Muốn làm tân lang sao không đến tranh tú cầu? – Ta nhìn hắn châm biếm – Sợ thân pháp không đủ nhanh nhẹn, võ công không đủ cao cường sao?

Hàn Tịch thong dong biến thành hình người, đẹp trai có thừa. Tóc màu
hung xoăn xoăn, những bông tuyết lấm tấm vương trên tóc hắn. Lạ kì thay, lúc này hắn đang mặc một bộ y phục độc đáo, trông như quần áo của người dân tộc thiểu số miền núi với những họa tiết trang trí đặc trưng… Dáng
đứng rất có tố chất làm người mẫu…

Ta bấy giờ mới để ý tuyết
cũng đã bám trên người mình, tuyết rơi được xuống đây, kết giới của
Thiên Hậu đã bị thủng rồi sao? Ta đốt một chút lửa sưởi ấm, mơ hồ nhìn
hắn:

- Này, ngươi phá được kết giới của tỷ tỷ sao? Xem ra ngươi không chỉ có cái mã ngoài…

- Đối với bổn vương, tranh tú cầu không phải là chuyện khó, có điều…-
Hàn Tịch một bộ dáng ủy khuất – Tỷ tỷ của nàng ghét ta, còn không phát
thiếp mời tham dự đến Atula giới, ta phải làm sao đây? Muốn có mỹ nhân,
ắt phải ăn trộm…

- Ta đồng ý để ngươi cứu ta, nhưng làm vợ
ngươi thì đừng hòng… – Ta nói thẳng vào mặt hắn, riêng về nhân cách, kẻ
bại hoại kia không xứng.

Hàn Tịch từ từ bước đến, cúi cúi gần sát mặt ta, nở một nụ cười đẹp đẽ, thở ra hơi ấm, thổi đi bông tuyết li ti trên mặt ta.

- Không làm vợ ta cũng được, có điều… – Hắn vô liêm sỉ nói – Vui vẻ cùng nhau một đêm ngắn ngủi cũng không tệ…

- Ta cự tuyệt! – Vừa né tránh hắn, ta vừa nghĩ ra cách đe dọa – Mau
biến đi, trước khi ta gọi người đến xích cổ ngươi. Nửa đêm đột nhập lên
Thiên giới, dù là vương thượng Atula giới cũng không phải là chuyện hay
ho gì…

Hàn Tịch nắm lấy cổ tay ta, túm rất chặt, ta giẫy dụa
cũng không dứt ra được. Hắn trong bộ mặt của một tên sở khanh, cười cợt
nói:

- Không sao, cự tuyệt cũng được, giẫy dụa cũng được, la
hét cũng được, sẽ càng thêm kích thích hứng thú, bổn vương càng thích,

ha ha…

- Cứu… Cứu! – Ta la toáng lên.

- Nàng kêu nữa
đi, kêu nữa đi! – Atula vương càng tiến tới, dồn ta vào một gốc cây lớn - Nói cho nàng biết, nàng đang đứng trong một kết giới của ta, hấp thụ
mọi âm thanh, bên ngoài không thể ai nghe thấy. Còn nữa, không phải ta
lén lút đột nhập, cô mẫu của ta là Hoa Thiên Phi, ta có thể lên chơi
Thiên giới bất cứ lúc nào. Chỉ cần ta muốn, Thiên hậu thất thế không thể bảo vệ nàng, cô mẫu sẽ ban nàng làm thị thiếp cho ta…

Ta dựng
đứng lông tơ, chưa bao giờ gặp phải một kẻ bệnh hoạn lại thủ đoạn và
mạnh như vậy. Ôi ôi, ta không muốn thất tiết ở đây, ta không muốn ~

Ta thấy gương mặt của Hàn Tịch đang tới gần, xác định mất nụ hôn đầu đời cho hắn, ta nhắm tịt mắt, nghiến chặt răng…

Giống như có một luồng khí bức bối lưu chuyển quanh đây…

Bỗng nhiên thấy tỷ tỷ cưỡi mây lao đến, xung quanh nghiệp hỏa phừng phừng,
nàng cầm cây Thất Sắc Phiến vung lên, một trận lửa dữ dội trút xuống,
mỗi tia lửa như một mũi tên sắc bén phóng với tốc độ kinh khủng về phía
Hàn Tịch.

- Nghe tin báo có kẻ đột nhập, thì ra là kẻ bà con vô liêm sỉ của ả Hoa phi kia!

Hàn Tịch quay đầu, chết đến nơi còn cợt nhả:

- Liệt Hỏa Thần Tiễn Trận? Ta còn tưởng Thiên Hậu sẽ đốt tuyệt chiêu của Chu Tước là Kiếp Hỏa Phần Sát cơ….

Nói rồi ôm chặt lấy ta, một tay thi triển pháp thuật. Trước khi những
mũi tên rực lửa cắm vào lưng hắn, một lá chắn nhìn mỏng manh nhưng lại
bền bỉ vô cùng xuất hiện, hấp thu mọi liệt hỏa…

- Thiên Hậu tự
biết mình bất lợi với ta vì tương khắc ngũ hành… – Hắn đột nhiên mang ta bay lên, ung dung nói trước khi đào tẩu – Nương nương, ta mượn muội
muội của người chơi một đêm…

Thiên Hậu hô hào thuộc hạ, binh
tướng dưới quyền đuổi theo. Hàn Tịch kia tháo dây chuyền bạch kim dưới
cổ xuống, theo một ghi chép của Lục giới tân bảng, dây chuyền này chính
là pháp bảo của hắn, mang tên Cửu Tinh Bạch Ngân Liên, có thể biến thành một sợi dây xích bạch ngân. Ta cứ nghĩ hắn tháo nó ra để đánh nhau với
đám người đuổi theo, nào ngờ hắn hóa nguyên hình con tuần lộc, dùng sợi
dây xích trói chặt ta vào lưng hắn, trong chớp lát phi đi.

Hắn lao thẳng xuống hạ giới, có lẽ dưới con mắt của người phàm, trông giống có một ngôi sao băng vừa rớt xuống…

Xuống đến hạ giới, lẩn vào đám người đông đúc ra đường vui chơi trong
đêm giao thừa, cũng không thấy thiên binh thiên tướng đâu nữa, họ đã bị
bỏ xa…

Hàn Tịch hóa thành hình người, không còn trói ta nhưng
bàn tay của y vẫn đan chặt vào tay ta, năm ngón xen với năm ngón, nhìn
qua rất giống một cặp nhân tình phóng khoáng giữa thời cổ đại…

- Buông ta ra, Hàn Tịch! – Ta đạp vào chân hắn một cái.

- Nàng còn cự tuyệt hung hăng như vậy, lập tức về Atula giới động
phòng! – Hắn ghé vào tai ta đe dọa lẫn mời mọc – Hôm nay tâm trạng ta có chút cô đơn, chúng ta dạo chơi giữa nhân gian một chuyến đi… Nãy chỉ là đùa giỡn một chút thôi, đêm nay chủ yếu ta muốn tìm người uống rượu,

thăm thú trần gian ngày tết…

- Ai mà tin được ngươi, buông ra! – Ta hét lớn vùng vằng, khiến cho đám người xung quanh tưởng chúng ta là
một cặp tình nhân đang giận dỗi. – Nếu muốn tìm người uống rượu, ngươi
có thể tìm bất cứ cô nương nào, không phải ta…

Hàn Tịch cau
mày, những kẻ có pháp thuật cao cường hơn luôn thích bắt nạt người khác, hắn thi triển Thổ chú, khiến cho ta cảm thấy mặt đất đang hút chặt
người ta, chân tay nặng trịch không thể nhấc lên, không thể cử động… Hắn vô sỉ bế ta lên, vòng tay ta qua cổ hắn, thản nhiên bước đi… Được một
mỹ nam bế, lẽ ra phải hạnh phúc, nhưng kẻ đó là Atula vương không biết
xấu hổ, ta không hứng thú…

- Kể từ lúc nhìn thấy nàng, ta không ngừng nhung nhớ, có thể nàng không tin, nhưng là sự thật đấy…

- Thôi đi, cái mỏ ngươi chưa đủ dẻo để lừa người đâu, ngươi tìm ta chẳng qua…

- Ngực của nàng cũng chưa phải là lớn nhất ta từng thấy đâu, đừng quá
tự tin như vậy… – Hắn tự ngắt lời ta, cười khẩy đáp. – Nếu muốn lừa nữ
nhân để vui vẻ, lừa người phàm thích hơn, họ ngốc nghếch hơn, sống cũng
ít hơn, không phải lo chịu trách nhiệm nhiều…

Hàn Tịch thuê nguyên một tửu điếm gần bờ sông, có thể quay ra phía mặt nước ngắm những chiếc đèn lồng đỏ giăng đầy bên bờ… Thị trấn cổ này có vẻ
khá sầm uất…

Lúc bàn rượu được bày hết, ta đã cử động được
nhưng phát hiện ra đang ở trong một cái kết giới khác, không chạy ra
được, cũng không thi triển pháp thuật được. Hàn Tịch uống rượu, nhìn ta
nói:

- Ngồi xuống uống một ly đi, tuy ta thích làm chuyện đó,
nhưng cũng có ngày không làm, yên tâm đi, chúng ta còn sống hàng vạn
năm, còn rất nhiều năm tháng để chinh phục nàng…

Ta bực dọc
ngồi xuống, giằng lấy bình rượu rót vào cái chén. Từ lần trước uống phải thứ rượu nặng của Vô Cực Chân Nhân, dường như ngửi mùi bất cứ thứ rượu
nào cũng thấy rất nhạt, đến bây giờ uống rượu này cũng gần như uống nước lã thôi, không thấy cay cay nồng nồng là bao. Hơn nữa bình thường tửu
lượng của ta cũng không quá tệ, chỉ cần không uống đến say bất tỉnh, ta
cần kéo dài thời gian đợi tỷ tỷ đến cứu.

- Ngươi đường đường cầm đầu Atula giới, là Atula vương mà cũng nhàn rỗi nhỉ, còn có vẻ sành sỏi mấy thứ phàm tục…

- Mọi việc đã có mấy biểu ca, biểu đệ ba đầu sáu tay lo rồi, nàng không biết sao… – Hắn từ từ giải thích – Chính vì mẫu hậu ta xuất thân Thiên
giới nên ta là con lai, dung mạo mới được như này, còn Atula nam thuần
chủng đều có nhiều đầu, nhiều tay chân, nhiều mắt, dung mạo hết sức kì
quái, lại là những quỷ thần hung bạo nóng nảy, không ưu nhã như ta…

- Ngươi là vương thượng, cớ sao lại ỷ lại vào họ như vậy, thật không có chí khí… – Ta phán xét.

Atula vương im lặng trong giây lát, thật đáng ngạc nhiên. Dường như
không khí xung quanh trùng xuống một phần, kẻ sở khanh kia trong phút
chốc lại trở nên trầm mặc chân thành… Hừm, ta phải cảnh giác trước các
chiêu bài của hắn.

Hàn Tịch nhìn sang bên sông, nơi những ngọn đèn nhỏ lấp lánh…

- Mười vạn năm rồi…

Hắn nâng một chén rượu lên, u ám uống, mắt nâu trùng trùng. Hắn lúc này trông còn lẩm cẩm hơn ông già Vô Cực Chân Nhân.

- Mười vạn năm cái gì?

- Từ lúc sinh ra đến giờ… – Hắn chậm rãi nói – Ta không hứng thú với
quyền lực, trong lòng với mọi thứ xung quanh đều cảm thấy trống rỗng,
cho đến một ngày ta cứ dạo chơi ở nhân gian như vậy, cảm thấy một nỗi ưu tư đè nặng đến khó hiểu, không hiểu là mình đã thiếu hay mất đi cái gì, chính xác hơn là muốn tìm kiếm cái gì đó…

Hừm, ngươi đổi bài
từ lãng tử phong lưu thành một công tử u sầu rồi sao, ta không cảm động
đâu, đừng hòng… Nếu chỉ bị những lời tán tỉnh như vậy đánh gục, ta làm
sao còn là ta.

Hắn đột nhiên đưa tay lên bàn, chống tay đỡ gương mặt, nghiêng nghiêng nhìn ta, bình thản hơn:


- Món quà lần trước nàng có thích không?

- Không thích. – Ta đáp – Không có giá trị sử dụng,

- Đối với ta, nó hàm chứa một câu chuyện rất có ý nghĩa… – Hắn nói – Ta mua nó trong một lần đi thăm hạ giới vào dịp Thất tịch, nàng có biết
câu chuyện về những chiếc mặt nạ đó không?

- Không biết. – Ta cụt lủn nói, tranh thủ bóc lạc ăn.

Hàn Tịch nâng thêm một chén rượu, sau đó chậm rãi kể, dùng cái giọng
trầm trầm, khá giống như một kẻ kể chuyện chuyên nghiệp trên radio:

- Tương truyền rằng, nhiều vạn năm trước, có hai vị thần tiên nọ, một
nam một nữ, vì cảm thấy mệt mỏi với những khuôn phép của Thiên giới,
chán chường vì cuộc sống quá dài và vô vị, họ đã xuống trần gian và vô
tình gặp nhau… Khi đó là đêm lễ hội của một tộc người dưới trần gian,
nam thanh nữ tú ở ra quảng trường lớn, mỗi người đều đeo một chiếc mặt
nạ. Không ai nhìn thấy mặt ai, nam nữ ngẫu nhiên ghép thành một cặp và
tham gia một trò chơi. Cuối trò chơi, nếu cặp nào hợp nhau thì cùng đi
dạo, làm quen, trò chuyện, nhiều mối lương duyên bắt đầu từ đó. Hai vị
thần tiên hòa mình vào cuộc chơi đó, họ ghép thành một cặp, chiến thắng
trò chơi. Đến lúc nhìn thấy mặt, cả hai mới không ngờ đối phương cũng
trùng hợp là người Thiên giới…

- Sau đó họ yêu nhau sao? – Ta đơn thuần hỏi – Vậy là quá tốt còn gì?

Hàn Tịch lôi trong người ra một cái mặt nạ khác. Không giống như những
chiếc mặt nạ tặng ta, chiếc mặt nạ này như một gương mặt phụ nữ đang
khóc…

- Thần tiên cũng có danh phận, có phân biệt sang hèn, khi đó lục giới bắt đầu hỗn loạn, Thiên giới càng chú trọng đến người kế
vị. Vị nam thần kia chính là Thái tử điện hạ và có hôn thê, vị nữ thần
kia chỉ là một tiểu tiên. Sau đó, vì nhiều lý do nữa, mối tình đó không
thành. Tiên nữ kia nghe nói đã tự sát, hồn tiêu phách tán, vĩnh viễn
biến mất khỏi Thiên giới…

Ta cảm thấy Hàn Tịch nhập tâm hơn bình thường, bèn cất lời hỏi hắn, phá tan im lặng:

- Này, câu chuyện này ngươi nghe ở đâu hay bịa đó? Ta chẳng thấy cảm động chút nào…

- Từ một người già bán mặt nạ.. – Hắn mỉm cười nhạt nói – Hôm đó ta đi
dạo chơi, tự nhiên thấy hứng thú với những cái này nên mua, được lão bá
đó kể cho câu chuyện này. Trước giờ ta cũng không thấy thích thú với các truyền thuyết tình yêu ảo mộng nhưng khi nghe câu chuyện này, tự nhiên
lại thấy bị tác động…

Khi đó, ta vừa uống rượu, vừa hồn nhiên đến vô tâm cười nói trêu đùa…

- Này, Atula vương, nhìn cảm xúc trên cái bản mặt của ngươi hiện giờ,
ta cảm thấy ngươi giống nhân vật nam chính đó rồi đấy, ha ha…

- Vậy sao, nhưng hẳn là không phải…. – Hắn cất mặt nạ đi, cảm xúc cũng dần tươi tắn lại – Nàng không cảm động chút nào sao?

- Nếu ngươi đã không phải là nam chính thì đừng hòng lừa ta! – Ta lạnh lùng nói.

- Ta cứ nghĩ là nàng cũng sẽ cảm thấy làm thần tiên sẽ thực mệt mỏi.
Đối với ta, chúng ta có cuộc sống rất dài, dài đến bao lâu cũng không
đếm hết, qua bao nhiêu vạn năm mới được chết, hồn tiêu phách tán thành
tro bụi… Không giống như con người, nếu thần tiên chịu đau khổ hay cô
đơn, sẽ phải tự dày vò hàng ngàn, hàng vạn năm, so với con người, cũng
lắm chỉ chịu đựng những nỗi đau đó mấy chục năm…

- Ta không
nghĩ giống như ngươi, nhưng cũng cảm thấy trong lục giới, làm người là
lý tưởng nhất! – Ta nâng ly rượu – Vì điểm này, ta với ngươi cụng một
ly…

- Vậy nàng cũng cho rằng… thà làm uyên ương, không làm thần tiên? – Atula vương chuyển sang dụ dỗ, mặt đầy quyến rũ nói.

- Hừ! - Ta rút lại ly rượu – Nếu tính tình ngươi nghiêm túc tử tế một
chút, ta có thể coi ngươi như bằng hữu rồi, thật đáng tiếc!


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui