Hắn không thể ngờ cô nàng Nghiêm Hân đó lại dám làm cả
chuyện quá đáng như vậy.
Tôi khẽ lắc đầu: "Em tưởng cô ta không dọa được
em thì sẽ từ bỏ, ai mà ngờ cô ta lại cố chấp đến vậy, có vẻ như phải phá hoại
chúng ta bằng được mới thôi!" Dừng lại thở lấy hơi, tôi tiếp tục oán thán:
"Ông xã, thật sự em rất sợ, sợ anh sẽ bị một cô gái trẻ hơn em cướp đi, dù
gì anh cũng ít hơn em mấy tuổi như vậy, giờ em già rồi, làm gì có gì để đấu với
mấy cô xanh tươi mơn mởn đấy nữa!"
Hắn ôm tôi vào lòng đầy yêu thương: "Ngốc ạ! Làm
sao phải lo lắng thế, bây giờ em vẫn còn non lắm, chẳng giống gái ba mươi chút
nào cả, chỉ như vừa mới hai mươi thôi! Anh mới phải lo đây này, em thì cứ xinh
đẹp, trẻ trung mãi, còn anh thì già mất rồi, rất sợ không đủ sức hấp dẫn em yêu
anh nữa. Anh lo em sẽ bị thằng nhóc Lâm Phong kia cướp đi nhường nào, em có
biết không!"
Hắn nói làm tôi đang khóc cũng phải bật cười, nhào đến
cắn hắn một phát rồi hậm hực nói: "Anh vớ vẩn! Em chỉ yêu có một mình anh,
làm gì yêu thanh niên trẻ nào! Không bao giờ có chuyện đó, anh nói linh tinh!
Em mà là loại người đấy à?"
Hắn cũng nhe răng cười, vừa xoa xoa chỗ bị tôi cắn vừa
dỗ dành: "Không phải, tất nhiên không phải!" Bỗng nhiên hắn nghiêm
sắc mặt, nhìn vào mắt tôi, nghiêm túc nói: "Bà xã, em biết và anh cũng
biết, anh yêu em và em cũng yêu anh, hơn nữa, anh chỉ yêu mình em, em cũng chỉ
yêu mình anh. Nhưng hai người yêu nhau, tình yêu càng sâu đậm thì lại càng rụt
rè sợ hãi, như lời em nói là có thể trở nên cảnh giác và suy tính. Bởi vì ta
quá yêu nhau nên mới xảy ra những chuyện hiểu lầm vừa rồi, mới thấy bất an và
hoài nghi. Sau này nếu còn những hoài nghi và bất an kiểu này nữa thì tuyệt đối
không được giấu ở trong lòng, nhất định phải nói ra ngay khi có thể. Anh không
muốn bọn mình giận dỗi thêm bất kỳ lần nào nữa, chúng ta đã bị mất tám năm rồi,
quãng thời gian còn lại thực sự anh không muốn và cũng không nỡ dùng để giận
dỗi!"
Nghe hắn nói tôi không kìm nổi xúc động, gật đầu lia
lịa. Hắn cúi xuống hôn tôi, tôi nhiệt tình đáp lại.
Cứ thế cứ thế, cuối cùng tất cả đều biến thành những
tiếng rên rỉ động lòng người.
Buổi trưa ngày hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa. Ninh
Hiên đến đón tôi đi ăn. Tới trước cửa nhà hàng, hắn nói với tôi là hắn còn hẹn
cả Nghiêm Hân.
Tôi khẽ cười nói: "Ừ, em cũng nghĩ thế nào anh
cũng ra tay, để chờ xem thế nào!"
Ba nguời ngồi với nhau, Ninh Hiên đưa bản hợp đồng vẫn
cầm trong tay từ đầu ra trước mặt Nghiêm Hân, nói với cô ta: "Tôi quyết
định đơn phương chấm dứt hợp đồng giữa chúng ta. Chấp nhận bồi thường toàn bộ
số tiền phạt phải trả."
Nghiêm Hân nhìn Ninh Hiên vô cùng kinh hãi, có vẻ cô
nàng không thể tin nổi những gì hắn vừa nói.
Ninh Hiên nhìn tôi, cười nới tôi một nụ cười ấm áp,
quay sang nhìn Nghiêm Hân, nụ cười lập tức tắt ngắm, hắn chậm rãi nói bằng
giọng lạnh nhạt, xa cách: "Cả đời này tôi chỉ yêu một người phụ nữ, chính
là vợ tôi. Tôi kiếm tiền không phải vì tiền mà là để vợ tôi được sống thật
thoải mái, vì thế quy mô công ty của tôi phát triển thế nào thực tế không phải
là chuyện tôi quan tâm. Nếu việc hợp tác với cô đã tạo điều kiện để cô có cơ
hội làm tổn thương vợ tôi về phương diện đời sống riêng tư, thì Nghiêm tiểu
thư, quan hệ hợp tác giữa tôi và cô đành phải kết thúc ở đây thôi."
Hắn ngừng lại một lát, tiếp tục nói, bất chấp cả đống
nước mắt đang rưng rưng trên khóe mắt Nghiêm Hân: "Rất xin lỗi Nghiêm tiểu
thư, tôi không thể nói lời cảm ơn sự yêu mến của cô dành cho tôi được, nói thật
là tôi rất để bụng chuyện cô lén lút đến tìm gặp vợ tôi đấy. Giả sử nếu không
có chuyện cô lén lút đến tìm gặp vợ tôi đấy. Giả sử nếu không có chuyện này,
nói không chừng tôi vẫn có thể tiếp tục làm ngơ giả như không biết cô và mấy
tay phóng viên kia có những giao dịch gì với nhau. Đừng trách tôi sau này chỉ
có thể coi cô như người lạ qua đường, không thể tiếp tục quan hệ hợp tác được
nữa, càng không thể làm bạn với cô được. Vợ tôi chính là người mà cả đời này
tôi ra sức bảo vệ, tôi không cho phép bất cứ người nào làm tổn thương cô ấy.
Nói thế đủ nhiều rồi, tôi và vợ còn có việc phải làm, xin phép đi trước!"
Đến hai tiếng "tạm biệt" hắn cũng không thèm
nói ra. Hắn vẫn đối xử với những người phụ nữ không phải vợ hắn tuyệt tình như
thế đấy.
Nhưng hắn tuyệt tình như vậy lại làm chính bản thân
tôi cũng muốn òa khóc vì cảm động và hạnh phúc!
Ra khỏi nhà hàng, Ninh Hiên nói với tôi: "Anh đưa
em về trường." Tôi từ chối: "Không cần đâu, anh cũng không đi xe,
đằng nào cũng phải gọi taxi, em tự về được." Nhưng Ninh Hiên lại vô cùng
kiên quyết.
Hai chúng tôi về đến cổng trường Trung học số 1. Sau
khi xuống xe, Ninh Hiên gọi một cuộc điện thoại, tôi nghe hắn nói với người đầu
dây bên kia: "Cậu vui lòng ra cổng trường một lát, tôi là Trình Hải."
Tôi không khỏi tò mò hỏi: "Anh tìm ai đấy?"
Ninh Hiên chỉ cười mỉm, không trả lời.
Hai phút sau thì câu trả lời cũng đến. Tôi trông thấy
Lâm Phong từ bên trong đi ra ngoài cổng trường, về phía tôi và Ninh Hiên.
Ninh Hiên và Lâm Phong, hai người đứng đối mặt, nhìn
nhau chằm chằm, không nói không rằng, tôi đứng bên căng thẳng tột độ.
Không biết hai người họ đang định làm gì nữa.
Bỗng nhiên Ninh Hiên quay sang nói với tôi: "Em
vào trước đi." Lời hắn nói dịu dàng vô cùng những cũng mang một sức mạnh
không thể kháng cự.
Tôi nghe lời quay vào trường trước, còn lại hai người
đứng giáp mặt nhìn nhau ngoài cổng.
Mặc dù cảnh tượng khi đó nhìn rất vừa mắt - hai tên
con trai tuấn tú đứng lặng nhìn nhau - nhưng không hiểu sao, bao háo sắc trong
tôi đã bay biến hết, chỉ còn lại nỗi lo lắng, bồn chồn.
Tôi chầm chậm bỏ đi trong tâm trạng lo lắng, bồn chồn
khó tả này. Cứ nghĩ thế nào Lâm Phong cũng sẽ đến gặp tôi, nhưng đến lúc tan
học vẫn không thấy nó đến. Tôi không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Ngày hôm sau Lâm Phong cũng không đến làm phiền tôi
nữa. Mấy hôm sau Lâm Phong làm thủ tục chuyển trường ra nước ngoài theo học. Từ
đấy về sau cậu nhóc khôi ngô tuấn tú này dần trở thành một hồi ức trong tôi.
Một hôm nhàn rỗi, lúc ngồi nói chuyện với nhau, tôi
hỏi Ninh Hiên rốt cuộc hôm đó hắn và Lâm Phong đã nói chuyện gì. Ninh Hiên kể
lại cho tôi cuộc trò chuyện giữa hai người.
Hôm đó.
Hắn lên tiếng trước: "Mặc dù cậu nhỏ tuổi hơn tôi
nhiều nhưng lúc này tôi hoàn toàn không coi cậu là trẻ con, tôi coi cậu là một
người đàn ông trưởng thành. Cậu có con mắt rất tinh tường đấy, cũng nhìn thấy
giá trị của bà xã tôi, cùng tôi yêu chung một người. Nhưng tôi khuyên cậu tốt
hơn hết nên hồi tâm chuyển ý, trọn đời này vợ tôi chỉ yêu duy nhất một mình
tôi. Không bao giờ cô ấy yêu người đàn ông nào khác ngoài tôi đâu."
Lâm Phong nói: "Dù nói thế nào đi nữa, ít nhất
tôi cũng phải tự mình thử thì mới biết được rốt cuộc ngoài anh ra cô ấy có thể
yêu được đàn ông khác nữa hay không!"
Ninh Hiên nhìn hắn, hỏi: "Cậu yêu cô ấy thế nào?
Cậu có biết thề nào là yêu một người không?"
Lâm Phong đáp: "Tôi sẽ mang lại hạnh phúc cho cô
ấy."
Ninh Hiên nhìn cậu ta bật cười: "Giả sử vì một số
chuyện mà cậu và người yêu cậu phải xa nhau tám năm; sau tám năm cậu có bảo đảm
tình cảm cậu dành cho cô ấy vẫn trước sau như một không? Không kể là trong tám
năm đó, cô ấy có thể đã yêu thêm người khác, có thể đã kết hôn với người đàn
ông nào đó, có thể đã trở thành mẹ của những đứa con của những người đàn ông
khác. Cậu có thể làm được không - tiếp tục yêu cô ấy như trước đây, không hề
lung lay, không hề thay lòng đổi dạ?"
Lâm Phong nghĩ kỹ một lúc, trả lời hắn: "Tôi chỉ
có thể nói, tôi không dám đảm bảo mình có thể làm được, nhưng tôi cũng không
tin anh có thể làm được!"
Ninh Hiên không cười nữa, nhìn Lâm Phong nghiêm túc
nói: "Tôi dám đảm bảo, mình có thể làm được. Bởi vì đây là sự thật. Tôi và
Tô Nhã đích thực đã phải xa nhau tám năm. Trong tám năm này tôi vẫn một mực
trước sau như một yêu cô ấy, cho dù cô ấy có thể yêu người khác, cho dù cô ấy
có thể đã kết hôn cùng người đàn ông khác, cho dù cô ấy đã là mẹ của những đứa
con của người đàn ông khác, tôi vẫn hoàn toàn giữ trọn tình yêu với cô
ấy!"
Lâm Phong nhìn hắn, kinh hãi không nói nên lời.
Ninh Hiên nhìn cậu ta, nói rõ ràng từng từ: "Tình
yêu của tôi dành cho Tô Nhã, kể cả cả đời không gặp vẫn không hề thay đổi. Bởi
vì có thứ tình yêu được gọi là hoài niệm, không quên và cam tâm tình
nguyện."
Tới lúc đó, cuối cùng Lâm Phong cũng nhận ra tình yêu
của mình nông cạn thế nào, tình yêu của người đàn ông đứng trước mặt lại bao
la, sâu đậm biết bao. Bởi vì với cậu ta, tình yêu là phải được đáp lại. Còn
người đàn ông đứng trước mặt thì cam tâm tình nguyện, dù không được đáp lại
cũng vẫn không thay lòng đổi dạ, dâng hiến hết mình cho tình yêu của anh ta.
Lâm Phong bị tình yêu vô tư mà nồng nàn này làm lay
động, tâm phục khẩu phục mà lựa chọn con đường rút lui.
Buổi sáng cuối tuần, trời đẹp hết ý làm lòng người
cũng thấy tươi đẹp và sáng sủa hẳn lên.
Tôi quyết định đi chợ mua ít thức ắn về làm cơm cho
Ninh Hiên. Ninh Hiên nghe thế liền đòi đi với tôi.
Hai chúng tôi tay trong tay dắt nhau đến chợ. Dù vẫn
còn sớm nhưng ở đây người qua kẻ lại đã huyên náo lắm rồi. Với thời tiết đẹp
tuyệt vời, trời cao trong xanh thế này, hình như ai cũng muốn làm vài món ăn
ngon.
Chợ thì lúc nào chẳng ồn ào, tiếng cãi vã cũng không
ít. Trong đám người tất bật, tôi và Ninh Hiên nắm tay nhau dạo bước về phía
trước. Bỗng nhiên tôi đong đưa bàn tay đang đan vào nhau của hai đứa, ý muốn
kêu gọi sự chú ý của hắn: "Ông xã, em có chuyện này muốn nói với anh."
Ninh Hiên quay sang nhìn tôi: "Ừ? Chuyện
gì?"
Tôi cười híp mắt nói với hắn: "Anh sắp làm bố
rồi!"
Ninh hiên ngẩn người. Sau khi hoàn hồn, hắn vội vội
vàng vàng kéo tôi đi thẳng theo hướng về nhà.
Tôi thấy lạ liền hỏi hắn: "Anh làm gì thế. Bọn
mình còn chưa mua đồ ăn mà?"
Ninh Hiên căng thẳng nói: "Từ hôm nay trở đi,
không, từ bây giờ trở đi, em không phải làm bất kỳ việc gì nữa, thứ Hai anh sẽ
đến trường làm thủ tục xin nghỉ dạy, em chỉ cần ở nhà lo dưỡng thai thôi!"
Nhìn bộ mặt căng thẳng của Ninh Hiên, tôi không sao
nhịn được cười, nói: "Mới có hai tháng thôi sao phải xin nghỉ sớm
thế!"
Ninh Hiên nghiêm nghị nói: "Lần trước em nói muốn
đi làm anh đã nghe lời em rồi; lần này em có em bé, chuyện nghỉ dạy phải nghe
lời anh! Tất cả vì cục cưng của chúng ta, nhất định phải nghỉ dạy!"
Hắn vừa nói vừa cẩn thận che cho tôi ra khỏi chỗ đông
người. Điệu bộ của hắn như đang đề phòng đại dịch chuẩn bị đến, làm tôi vừa bực
mình vừa cảm động, vừa thấy hạnh phúc điên đảo.
Hắn nắm chặt tay tôi, chặt rất chặt, như thế sợ tôi
lạc mất trong lòng người.
Đột nhiên tôi nhớ tới câu nói:
Chấp tử chi thủ. Dữ tứ giai lão[1].
[1]
Một câu nổi tiếng trong "Thi Kinh". Đại ý: kiếp này nắm lấy tay nàng
kết duyên tươi đẹp, cùng nàng mãi không chia lìa tới đầu bạc răng long.
Tôi nói cho Ninh Hiên nghe.
Ninh Hiên nhìn tôi cười, nhẹ nhàng hôn lên trán
tôi, dịu dàng nói: "Bà xã, chắc chắn em không biết anh yêu em nhiều đến
thế nào đâu!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...