Vẫn Mơ Về Em

Mây hôm nay, hễ đầu óc rảnh ra là tôi lại nghĩ đến
chuyện không biết nên cự tuyệt Trác Hạo hay cứ nhắm mắt ừ bừa cho xong.

Đau đầu đến thế mà thời gian chẳng chịu chậm lại lấy
một giây, chớp mắt đã cuối tuần.

Sáng thứ Bảy tôi dậy sớm, tắm rửa chải chuốt xong
xuôi, nhìn đồng hồ mới có 7 giờ. Còn những ba tiếng nữa mới tới giờ hẹn gặp An
Tỷ.

Làm gì để giết thời gian đây! Tôi lấy sách ra đọc
nhưng chẳng vào đầu được chữ nào. Lên mạng đọc tin thì như bị mù chữ, hai mắt
dán chặt vào màn hình nhưng từ đâu đến cuối vẫn không hiểu gì. Đến khi xem
sitcom, chỉ số IQ của tôi dường như hoàn toàn bay biến, chỉ đơn giản là một tập
phim hài mà xem mãi không hiểu hài ở đâu.

Cuối cùng, tôi như một con nhặng xanh say thuốc vật vờ
đủ hết các xó xỉnh trong căn hộ bé nhỏ của mình. Vậy mà cũng qua được hai tiếng
khốn đốn.

Bước ra khỏi nhà, tôi đành phải thừa nhận một sự thật.

Mình đúng là đứa lừa đảo!

Tôi rõ ràng muốn biết mọi chuyện xung quanh hắn, mà
miệng lưỡi vẫn leo lẻo phủ nhận.

Đấy, hôm nay chỉ vì quá nóng ruột muốn nghe từ miệng
người khác xem hắn có bạn gái hay chưa mà tôi đã phập phồng không yên đến ngớ
ngẩn thế này!

An Tỷ nói đúng, còn tiếp tục gạt mình gạt người, nhất
định tôi sẽ phát điên.

Mà có lẽ, trong sâu thẳm đáy lòng, tôi đã phát điên từ
lâu rồi.

Tôi ngồi đối diện An Tỷ trong tiệm bánh ngọt, trên bàn
không có gì ngoài hai cốc nước lọc.

Tình hình trước đó như thế này:

Chúng tôi đã vào cửa hàng bánh ngọt, ngồi vào bàn. Tôi
nói: “An Tỷ, gọi gì ăn đi!”


An Tỷ nói: “Đồ ngọt là kẻ thù lớn nhất của các cô gái
trẻ. Mình không ăn gì đâu, cậu gọi đi!”

Tôi nói: “Đồ ngọt là kẻ thù lớn nhất của các cô gái
trẻ thì có liên quan gì đến cậu đâu. Cứ gọi thoải mái đi.”

An Tỷ nói: “Thế mình gọi giống cậu là được.”

Tôi nói: “Thế hôm nay ai là người mời?”

An Tỷ nói: “Cậu chứ ai, chẳng giao hẹn trước rồi còn
gì!”

Tôi nói: “Ờ, thế hả. Thế thì gọi hai cốc nước lọc.
Nghe nói nước lọc và nước chấm không tính tiền.”

An Tỷ nói: “Tô Nhã, cậu đúng là có cốt cách trời phú
của một bà chủ gia đình. Sao có thể keo kiệt đến mức này cơ chứ! Thật không
hiểu sao sếp thứ của bọn mình lại thích được loại người như cậu!”

Câu nói vừa rồi của nó hệt như tiếng sét xẻ tai giữa
trời xanh, như tràng sấm nổ đùng đoàng giữa mưa đẹp trời. Tư duy lộn xộn với
bao lo nghĩ xốc nổi của tôi sau khi trận sấm sét giáng xuống này đột nhiên an
tĩnh kỳ lạ.

Tôi biết, chúng tôi sắp đi vào chủ đề chính.

Tôi nói: “An Tỷ, cậu nói linh tinh cái gì thế, cái gì
mà sếp thứ của cậu thích mình, đừng có phao tin đồn thất thiệt.”

An Tỷ nói: “Tô Nhã, cậu vờ vịt nỗi gì, cậu giả tạo quá
đấy, có bản lĩnh thì giả vờ chuyên nghiệp hơn chút xem, làm ơn giấu xong cái nụ
cười đê tiện đang lồ lộ kia đi rồi hãy vờ vịt tiếp!”

Tôi vội đưa tay bụm miệng: “An Tỷ, nói chuyện chính
đi!”

An Tỷ nhìn tôi chớp mắt mấy cái: “Ờ. Được. Tô Nhã, dạo
này mình thật sự rất nhớ cậu!”

Tôi có cảm giác gân cốt khắp người mình đột nhiên co
rút lại. Tôi nói: “An Tỷ, chuyện chính!”

An Tỷ điềm nhiên đáp: “Ừ. Chuyện chính, đang nói đây
thôi! Chúng mình chẳng hẹn thứ Bảy gặp nhau nói chuyện tình cảm là gì! Mình nói

nhớ cậu có gì là không phải?”

Nhìn bản mặt ngây thơ vô số tội của nó, tôi hận đến
chùn vai. Tôi nói: “Bà cô ơi, bà tha cho cháu, bà chẳng quá rõ chuyện chính
cháu nói là chuyện gì mà!”

An Tỷ nhìn tôi: “Ờ, thế cậu nói xem mình có phải gái
trẻ không?”

Điên thật! Hóa ra con bà cô này đang ôm hận với tôi!

Tôi ngẩng bộ mặt ngoan đạo lên nhìn nó đắm đuối nói:
“An Tỷ, nói thật là sống đến ngần này tuổi rồi mình chưa thấy ai cùng tuổi mà
non trẻ hơn cậu! Sao trông cậu chẳng có vẻ gì là bằng tuổi mình cả, thật đấy!
Nhìn cậu nhiều nhất cũng chỉ 25 thôi!”

Dằn lòng lắm tôi mới nói được mấy lời buồn nôn, nào
ngờ ton hót chẳng được lợi lộc gì còn chuốc họa vào thân. An Tỷ nghe xong nổi
giận đùng đùng: “Tô Nhã! Cậu thành tâm quá nhỉ! Năm nay tôi mới 24 thôi đấy!”

Tôi vẫn khăng khăng cho mình là vô tội: “Tại mọi người
đều bảo bọn mình xấp xỉ, thế nên mình mới tưởng đồng trang lứa với cậu!”

Suýt chút nữa An Tỷ đã cầm cốc nước lọc trước mắt đập
vỡ mặt tôi. Nó cầm cốc lên, nghĩ ngợi giây lát, uống ừng ực mấy ngụm, rồi gọi
to: “Phục vụ, cho tôi món ngon nhất ở đây!”

Tôi giật mình. Bà cô nhỏ này không ra tay thì thôi,
một khi đã ra tay là phải gọi món đắt nhất! Tôi nói: “An Tỷ, đồ ngọt là kẻ thù
lớn nhất của em đấy!”

An Tỷ hung dữ trừng mắt nhìn tôi nói: “Gọi cho cậu ăn
đấy! Cậu không ăn hết thì chúng ta không có chuyện chính gì để nói cả! Cho cậu
chết béo thì thôi!”

Nó móc tiền của tôi để hành hạ tôi thế này thì làm sao
tôi không khóc cho được…

Bà cô yêu nghiệt An Tỷ này đày đọa tôi suýt chết ngấy
và đầy bụng!

Thấy tôi đau khổ, nó khoái trá lắm. Nó nói: “Tô Nhã, phải

nói thật là trông cậu nai tơ quá đấy. Ai đời 27 tuổi đầu rồi mà vẫn còn như
thiếu niên nhi đồng thế này? Thật không có lý nào, hay cậu là lão yêu tinh biến
thành hả!”

Tôi thầm nhủ mình phải kiên cường, phải nhẫn nhịn, giả
câm giả điếc. Bật lại nó một câu không chừng nó sẽ lại gọi thêm món gì nữa, đốt
cháy túi tôi, cười trên sự đau khổ của tôi, bắt tôi ăn cho bằng hết rồi rủa tôi
chết vì béo!

An Tỷ nói tiếp: “Tô Nhã, hôm cậu buộc tóc đuôi gà lên
cho mình xem, vừa nhìn thấy cậu mình đã thầm reo lên: A! Chính là ả!”

Tôi không kìm nổi, buột miệng hỏi nó: “Cái gì mà chính
là ả? Chuyện gì với chuyện gì thế? Cậu làm mình chóng mặt quá.”

An Tỷ nói: “Không được ngắt lời, nghe mình nói. Không
để mình nói hết là không hiểu được chuyện gì đâu. Hôm đó chính cậu đã hỏi mình
sếp thứ của bọn mình có người yêu chưa, Ngải Phi và anh ta có quan hệ gì đấy
thôi? Sau đó mình chẳng khẳng định với cậu Ngải Phi không phải là người yêu của
sếp thứ còn gì? Sau đó chưa kịp nghe mình giải thích tại sao thì cậu đã bị
triệu hồi về phòng sếp rồi phải không? Hôm nay mình sẽ nói nốt cho cậu nội dung
cụ thể đoạn ‘tại sao’ đang dang dở hôm ấy!”

Nếu không phải vì muốn biết “tại sao” đấy của An Tỷ
rốt cuộc là “tại sao”, tôi nghĩ giờ phút này mình đã đập đầu vào bức tường ngay
cạnh đó chết quách đi cho thanh thản rồi chứ chẳng còn ngồi đây nghe nó tụng
kinh nhảm nhí nãy giờ làm gì nữa.

Phải bắn bỏ nó, máu nóng trong tôi sôi lên sùng sục!

Tôi nói: “Bà cô thiếu nữ ơi, bà đừng có rắp tâm đày
đọa con thêm nữa, cùng lắm sau đây bà có câu hỏi gì con đều trả lời hết, thỏa
mãn con tim tọc mạch của bà là được chứ gì!”

An Tỷ cười gian giảo: “Làm việc với người hiểu chuyện
sướng thật! Là cậu nói đấy nhé, lát nữa mình hỏi gì cậu đều phải trả lời thành
thật đấy! Nếu không tôi rủa cậu cho cậu táo bón một tháng, khắp mặt mọc bớt
xanh mụn cóc!”



Không có gì để nói! Lòng dạ đàn bà quá nham hiểm!

An Tỷ dừng lại một lát, rồi nghiêm sắc mặt nói: “Bây
giờ bắt đầu đi vào chủ đề chính. Tô Nhã, có một lần chẳng may cơ duyên vừa khéo
thế nào mình lại liếc qua màn hình điện thoại của sếp thứ. Sếp để chế độ màn
hình động, hiển thị rất nhiều hình ảnh, mỗi hình xuất hiện khoảng một hai giây
gì đó. Mình phát hiện ra tất cả các bức hình đó đều chỉ chụp một cô gái. Thực
sự thì, ngoại hình của sếp thứ quá dễ gây ra những vụ tai tiếng tình ái, nhưng
những chuyện tai tiếng kiểu này xung quanh xếp lại ít đến mức không thể ít hơn
được nữa. Nhân vật khác giới hay xuất hiện bên cạnh sếp nhất chỉ có mình cô
nàng Ngải Phi, sếp đối với cô ta cũng như gần mà lại xa, ngoài ra thì không còn

ai khác nữa. Vì thế với bản tính hiếu kỳ, mình lập tức để tâm đến cô gái xuất
hiện thoáng chốc trong điện thoại kia. Mình đoán cô ta nhất định là hồng nhan
tri kỷ của sếp thứ. Với con mắt tinh tường trời phú này mình đã đưa ra một nhận
định: cô gái đó buộc tóc đuôi gà!”

Nói đên đây bỗng nhiên An Tỷ trở nên phấn khích lạ
thường, nó nhìn tôi bằng cặp mắt hau háu: “Tô Nhã, cậu biết không, sếp thứ lúc
nào cũng tránh xa nữ sắc, có dạo mình thậm chí còn nghĩ bậy bạ rằng hay sếp là
gay. Nhưng sau đó sếp lại gọi cậu đến công ty. Thực ra khi đó mình vẫn nghĩ
hoàn toàn chẳng cần thiết phải gọi cậu đến hỗ trợ làm gì, bởi trong công ty
không có việc gì phải cần đến cậu giúp đỡ mới hoàn thành được cả. Ngày nào cậu
cũng ngồi trong văn phòng sếp, cũng chỉ như một bình hoa trang trí rẻ tiền biết
hít thở, ăn lắm thải nhiều mà thôi! Nhưng cậu có biết trong những ngày phòng
sếp thứ có bày cái bình hoa trang trí đó, sếp đã thay đổi nhiều đến thế nào
không?”

An Tỷ tạm dừng. Rõ ràng nó đang chờ đợi câu hỏi tò mò
của tôi.

Thế là tôi đành lặng lẽ cắn răng nghiến lợi, tạm lờ đi
cái chức vị ngớ ngẩn nó vừa gán cho mình, khiêm nhường, nhã nhặn, nhịp nhàng
phối hợp hỏi: “Nhiều thế nào?”

An Tỷ có vẻ khoái chí lắm vì được phối hợp hành động
ăn ý, nó nói: “Đầu tiên, biến đổi lớn nhất chính là cảm hứng! Nghe mấy người
trên tổng công ty kể sếp thứ lần nào trước khi vẽ thiết kế đều phải uống rất
nhiều rượu, tự chuốc cho mình say túy lúy rồi mới bắt đầu có cảm hứng sáng tạo.
Nhưng từ lúc về đây sếp đâu có uống giọt rượu nào? Ấy thế mà cảm hứng vẫn tựu
động tuôn ra ào ào như vòi nước quên vặn khóa, cứ xối xả chảy mãi mà không
cạn!”

Mồ hôi của tôi cũng đang tuôn xối xả đây!

Tôi nói: “Có lẽ anh ta không hợp với đất đai khí hậu
bên nước ngoài nên phải dựa vào rượu để kích thích cảm hứng. Bây giờ quay về
nước, sống trên đất mẹ rồi thì không cần rượu mà cảm hứng vẫn có thể tuôn ào
ào.”

An Tỷ bực bội nói: “Đã bảo đừng có tự ý ngắt lời mà!
Cậu thì hiểu quái gì nội tình! Còn không có kiến thức tình báo! Thôi ngậm miệng
lại mà nghe tôi nói đây này!” Lúc mắng tôi, nó băm bổ bừng bừng sức sống, làm
tôi không tránh khỏi có ý muốn dập ngay sức sống của bản thân để bảo toàn tính
mạng.

An Tỷ tiếp tục: “Hơn nữa, mình cũng nghe bên tổng công
ty kể, khi thiết kế, sếp thứ rất cục cằn, thường xuyên nổi giận, cáu gắt với
nhân viên dưới quyền, không ai dám đến làm phiền hay hỏi han gì sếp những lúc
đấy cả. Nhưng cậu xem, từ khi về nước sếp có gắt gỏng gì đâu! Ờ đương nhiên,
trừ hôm cuối cùng cậu đến công ty ra. Mình nghĩ hôm đó cậu phải kích động gì
sếp nên sếp mới nổi giận như thế. Tô Nhã, mình hỏi cậu, từ hai điều trên cậu có
phát hiện ra điểm gì chung nào không?”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận