“Tộc, tộc trưởng! Không xong rồi! Chúng ta gặp phải người của bộ lạc khác, chúng muốn cướp thú săn mà ta bắt được, đoán chừng là phải đánh nhau!
Nghe được tin báo, La Tập giật mình ngay, “Móa, ta mới đến ngày đầu tiên đã phải đánh rồi? Bình tĩnh, trước hết phải xác nhận tình hình đã.”
“Đối phương có bao nhiêu người? Ở nơi nào?” La tập vừa hỏi vừa ép bản thân phải bình tĩnh.
“Khoảng 8, 9 người, cách đây không xa, đang ở phía bên kia ….” Vừa nói, lính trinh sát được La Tập đề cử nhanh chóng duỗi tay chỉ về một hướng.
Nhận được đáp án, La Tập căng thẳng trong lòng, vốn dĩ dựa theo dự đoán của hắn, nếu như khoảng cách vẫn còn rất xa, vậy trước hết tạm thời rút lui, chửi bới thô tục một hồi, đợi đến khi hắn võ trang đầy đủ cho dũng sĩ dã man nhân trong bộ lạc của mình, đến khi người người trong tay có rìu đá, khiên đá, lại đi báo thù, giết sạch mới thôi.
Nhưng hiện tại nghe báo cáo từ trinh sát, hiển nhiên là không thể như thế được, một khi rút lui, với tình hình trước mắt, nếu dã man nhân của bộ lạc khác đuổi kịp thì mảnh hồ trong suốt này sẽ bị bại lộ, đến lúc ấy điểm định cư mà hắn vừa xác định cũng sẽ bị ngâm nước nóng, dù đứng từ góc độ nào thì cũng đều là kết quả mà hắn không thể chấp nhận.
“Khả năng thiên phú ‘Thống soái’ của ta có thể gia tăng chiến lực của chiến sĩ dưới trướng lên 20%, lại thêm hai kiện vũ khí này, võ dũng hai sao tuy thấp một chút, nhưng đoạn thời gian đầu dù sao cũng có thể liều một phen”. Vừa nghĩ đến đây, La Tập cúi đầu nhìn khiên đá và rìu đá mới được làm ra, sau đó lấy rìu đá nhét vào tay trinh sát, vung tấm khiên đá trong tay, lên tiếng hô to: “Tất cả người già, phụ nữ và trẻ nhỏ trốn trước, đám đàn ông theo ta.”
Trong bộ lạc của La Tập, ngoài bốn dũng sĩ dã man nhân vô cùng tráng kiện, nhìn có vẻ rất có sức chiến đấu ra, bỏ qua người già và trẻ nhỏ, thì thể trạng những gã đàn ông còn lại khá yếu hoặc ở mức bình thường, nhưng giờ khắc này, không biết có phải do năng lực Thống soái của La Tập phát huy tác dụng hay không mà bốn gã đàn ông lưu lại bên hồ phụ giúp dọn dẹp nơi đóng quân không một ai tỏ ra sợ hãi hay chùn bước.
Nhìn phản ứng của các con dân trong bộ lạc mình, tâm lý còn hơi sợ hãi của La Tập giờ đây lại như được cổ vũ, lính trinh sát ở phía trước dẫn đường, còn năm gã đàn ông tính cả La Tập thì bừng bừng sát khí bám theo phía sau, hiển nhiên là đã làm tốt công tác chuẩn bị tâm lý cho một trận chém giết.
Ở thế giới hiện thực, La Tập đã có kinh nghiệm đánh nhau từ trước, nhưng đánh nhau và chém giết là hai việc không cùng cấp bậc, nói hắn không chút nào lo lắng hồi hộp là giả, bàn tay cầm khiên đá vì quá dùng lực nên các đốt ngón tay đều đã trắng bệch, não bộ triệt để loạn thành một nùi, bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Sau khi mãnh liệt đuổi theo sát lính trinh sát kia một đoạn đường, một trận tiếng chém giết mãnh liệt dội vào tai hắn, chỉ thấy phiến rừng trước mắt, bốn dũng sĩ dã man nhân trong bộ lạc của hắn đang khua cái chày gỗ lớn trong tay, gắt gao canh giữ con mồi mà bọn hắn săn được, trên thân thể mỗi người đều có vết thương, thậm chí một trong số đó đã nhuốm máu khắp mặt, nhưng đều không lùi nửa bước.
Suy nghĩ của bọn hắn rất đơn giản, bộ lạc có 34 người, con hươu bào này còn không đủ để lấp bụng bọn hắn, dưới tình hình như thế, nếu con mồi còn bị cướp đi, thì người già, phụ nữ và trẻ nhỏ trong bộ lạc đều sẽ bị đói, thế nên con mồi này không thể nhường, với ý nghĩ như thế, đã khiến bọn hắn dưới tình huống nhân số hoàn toàn bất lợi miễn cưỡng chống đỡ đến giờ.
Thấy cảnh tượng này, La Tập một trận khí huyết xông lên não, bất chấp tất cả, trực tiếp giận dữ rống lên, xông tới: “Bọn ta tới đây! Các anh em đừng hoảng, để ta giết chết bọn chúng!!”
Cùng với tiếng hô, La Tập trực tiếp dùng mâu đá trong tay xiên ngay tên dã man nhân cách hắn gần nhất, đối phương rất cường tráng, có vẻ như cũng là một chiến sĩ, nhưng La Tập đánh úp quá bất ngờ, lại thêm mâu đá có độ dài vừa đủ, đợi tới khi đối phương có phản ứng, thì mâu đá trong tay hắn đã đâm tới trước mắt đối phương.
Dã man nhân vẫn dùng chày gỗ làm vũ khí nào đã thấy qua cái này? Liền bị mâu đá đâm ngay tại chỗ.
Dù chưa đủ đâm thấu tim đối phương, nhưng vẫn khiến tên dã man nhân phải đổ máu.
Tiếng thét thất kinh phát ra từ miệng tên dã man nhân, rõ rãng gã đã bị thứ vũ khí chưa từng gặp qua kia làm cho sợ hãi, mà đối lập với đó, vừa nhìn thấy tộc trưởng một kích đã đâm lùi chiến sĩ của bộ lạc phía địch, phe bên này liền lập tức sĩ khí đại chấn!
“Giết chết bọn chúng! Giết chết bọn chúng!!” Tuy không hiểu câu mà La Tập hô là gì, nhưng từng người một đều học theo hắn mà hô theo, tư thế hung mãnh nhất thời khiến đám dã man nhân phía đối diện sợ hãi, cũng ngay tại lúc này, âm thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu La Tập…..
Hệ thống nhắc nhở: Chúc mừng người chơi ‘La Tập’ lĩnh hội chức năng ‘Cổ vũ sĩ khí’.
Âm thanh nhắc nhở của hệ thống chẳng khiến La Tập làm ra bất kỳ phản ứng nào, thậm chí lúc ấy việc hắn có nghe thấy hay không còn là một vấn đề, bởi vì lực chú ý của hắn giờ chỉ tập trung vào cuộc chiến trước mắt!
Khác hẳn với cái chày gỗ, phía mép của mâu đá lồi lõm gồ ghề, khá sắc bén, trong cuộc hỗn chiến, ai bị nó quét qua, đều phải chịu thêm vài vết thương, chiếm được ưu thế của loại vũ khí này, trong lúc nhất thời, La Tập càng dũng mãnh đến cực điểm.
Tuy đám dã man nhân này không có chút văn hóa gì, kiến thức cũng vô cùng lạc hậu, nhưng không đồng nghĩa với việc bọn hắn là kẻ ngốc, La Tập vung mâu đá rất hung mãnh nhưng thời gian chiến đấu kéo dài, bọn chúng rất nhanh đã phát hiện ra khuyết điểm kinh nghiệm chiến đấu thiếu hụt của La Tập, ngoài cú tập kích ban đầu ra thì những công kích khác tuy có khiến bọn chúng phải đổ máu nhưng thực tế miệng vết thương đều không sâu, cũng chỉ đến mức khiến bọn chúng rách tí da hay để lại một miệng vết thương, đối với bọn chúng mà nói đều là vết thương nhỏ.
Đối phương phát hiện ra, thì phe mình đương nhiên cũng phát hiện ra, nhưng sự trung thành của bọn họ đối với La Tập vô cùng cao, đương nhiên không hề nảy ra bất kì một ý nghĩ bất kính nào.
Lính trinh sát dẫn đường cho bọn hắn cũng coi như thông minh, biết được rìu đá trong tay mình không thể phát huy uy lực lớn nhất, căn đúng thời cơ, liền giao vũ khí cho dũng sĩ đứng đầu bộ lạc.
Tiếp được rìu đá, ước lượng một chút, dũng sĩ dã man nhân lập tức hai mắt sáng quắc, không cần giải thích nhiều, gã vốn là dũng sĩ đứng đầu bộ lạc, khả năng chiến đấu vô cùng cao, rìu đá một khi đã lọt vào tay gã, gã liền biết thứ này nên dùng như thế nào.
“Giếtttt! Giết chết chúng nó!” đè nén lâu đến vậy, rốt cuộc cũng có cơ hội phản kích, lại thêm lũ giặc này trước đây đã từng cướp đồ ăn của bộ lạc, nhân cơ hội này, thù mới hận cũ cùng tính một lượt!
Nhìn thấy dũng sĩ dã man nhân huơ rìu đá, chém giết về phía này, phản ứng của dã man nhân bộ lạc đối phương coi như nhanh, ngay lập tức dùng chày gỗ trong tay chặn lại.
Hai thứ vũ khí trong chớp mắt va chạm, lực đạo của dũng sĩ dã man nhân mạnh kinh người, chỉ nghe một tiếng ‘răng rắc’, chày gỗ của đối phương gãy làm đôi.
Ít khi nhìn thấy cảnh tượng như thế, đám dã man nhân bị lực sát thương hung mãnh của rìu đá dọa sợ, dũng sĩ dã man nhân bộ lạc bọn hắn đắc chí hả hê, nhưng thế tiến công cũng không dừng lại, sau khi một rìu bổ đôi chày gỗ của đối phương, ngay sau đó chân nâng lên, đạp ngã đối phương ra đất, động tác không ngừng, hai tay nắm chặt cán rìu, giơ lên chém xuống, một kích hung hăng nện xuống đầu tên dã man nhân.
Cùng với tiếng vang trầm, máu tươi phun ra, không hổ danh là dũng sĩ hàng đầu bộc lạc, rìu đá nằm trong tay gã liền biến thành một thứ vũ khí giết người, La Tập thấy rõ, đầu tên dã man nhân kia lõm xuống, gần như bị bổ cho vỡ toác! Hầu như không còn cơ hội sống sót.
Nếu nói, mâu đá khua loạn của La Tập chỉ có tác dụng phô trương thanh thế thì dũng sĩ số một bộ lạc bọn hắn mới đúng là sói lạc bầy cừu!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...