- Trọng Sơn, ngươi ở lại doanh trại Hắc Nguyệt để đảm bảo an toàn cho nơi này.
đám người Đại Thạch và ta sẽ quay trở lại doanh trại Diêm Hồ.
Với tư cách là đơn binh có chiến lực mạnh nhất trong bộ tộc bọn họ, trong tình huống bình thường, chỉ cần Chu Tự ra ngoài, Chu Trọng Sơn nhất định sẽ đi theo hắn để đảm bảo an toàn cho thủ lĩnh của mình.
Nhưng giờ đây "gia nghiệp" của bọn họ đang dần mở rộng.
Không cần phải nói doanh trại Hắc Nguyệt là doanh trại phát triển trọng điểm trong tương lai, Chu Tự không muốn doanh trại bị đột kích khi quay lại.
Vì lý do này, hắn cũng phải cân nhắc đến sự an toàn của doanh trại.
Chưa kể thành viên cốt cán Trang Mộng Điệp cũng ở trong doanh trại Hắc Nguyệt.
Cứ thế này, sau một hồi cân nhắc đơn giản, Chu Tự đã quyết định để Chu Trọng Sơn phụ trách đảm bảo an toàn cho doanh trại Hắc Nguyệt.
Tất nhiên, điều này không có nghĩa là hắn không quan tâm đến bản thân.
Con đường từ doanh trại Hắc Nguyệt đến doanh trại Diêm Hồ không xa, lại nằm giữa hai doanh trại nên khả năng gặp nguy hiểm không cao.
Cộng thêm bản thân hắn hiện đã nắm vững chân ngôn “Thao Khống Khô Lâu”.
Để tùy tùng của hắn cõng khô lâu trên lưng, đến lúc đó thật sự có xảy ra chuyện gì, có chân ngôn này, hắn có thể đảm bảo trốn thoát được dù không đánh lại.
Sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi, mọi người nhanh chóng khởi hành đi đến doanh trại Diêm Hồ thành công trước buổi tối.
- Thủ lĩnh!
Trước khi đến gần, Chu Tự tạm thời phái một thành viên bộ tộc chạy về doanh trại Diêm Hồ trước, đồng thời thông báo cho Phi Tước vẫn luôn ở đây.
Lúc này, Phi Tước đã đợi ở ngoài doanh trại, thấy Chu Tự xuất hiện, lập tức tiến tới chào đón.
- Phi Tước, không ở doanh trại Diêm Hồ trong khoảng thời gian này, vất vả ngươi đã quản lý chuyện bên này.
Chu Tự vừa nói vừa vỗ vai Phi Tước.
- Không vất vả, đều là vì bộ tộc!
Đi vào doanh trại, sau khi nhiều người đi theo Trang Mộng Điệp đến doanh trại Hắc Nguyệt, doanh trại Diêm Hồ hiển nhiên trở nên vắng vẻ hơn nhiều.
Bên cạnh hồ nước mặt, hai thành viên bộ tộc đang đào đất muối trên vành đai muối, sau đó sàng đất muối để lọc ra các tinh thể muối.
Công việc này không cần quá nhiều người, lượng muối tiêu thụ hàng ngày của bọn họ thực ra không lớn.
Ngoại trừ muối sử dụng hàng ngày, hiện tại trong nồi đất đã có một lượng lớn tồn kho, không cần phải tính đến việc chiết xuất tinh thể muối từ nước hồ trong thời gian ngắn.
Sau khi nói ngắn gọn về công việc khai thác muối ở đây với Đại Thạch, cả nhóm quay người đi về phía khu mỏ nằm ở trung tâm rừng đen.
So với công việc khai thác muối không cần nhiều nhân lực, hiện nay nhân lực chính ở doanh trại Diêm Hồ được đầu tư vào khai thác ở mỏ than.
Trong số đó, lực lượng lao động khai thác than chủ yếu đến từ doanh trại Hắc Nguyệt.
Nói chính xác hơn là đến từ nhóm tù binh chiến tranh từng có xung đột vũ trang với bọn họ trước đó ở doanh trại Hắc Nguyệt.
Sau khi bị bắt đầu hàng, bọn họ bị đưa đến một mỏ và làm công việc đào than khổ cực.
Tất nhiên, Chu Tự không đối xử tệ với bọn họ, ngày nào bọn họ cũng được ăn một bữa, lịch trình làm việc nghỉ ngơi hàng ngày của bọn họ về cơ bản đều giống như các thành viên trong bộ tộc.
Về vấn đề này, đám người Đại Thạch đi bên cạnh không có ý kiến gì.
Bởi vì theo quan điểm của Đại Thạch, có làm thì mới có ăn.
- Quặng than khai thác được sẽ được cất giữ ở đây trước, sau này ta dự định tổ chức một đội vận chuyển từ doanh trại Hắc Nguyệt, chịu trách nhiệm vận chuyển các dụng cụ bằng đá đã được mài dũa và đồ ăn đến doanh trại Diêm Hồ, sau đó vận chuyển quặng than và muối đến doanh trại Hắc Nguyệt.
- Ngoài việc trông chừng sản lượng của hai khu vực này, công việc chính là đảm bảo an toàn cho doanh trại Diêm Hồ.
Nói xong, Chu Tự dừng lại, quay đầu nhìn Đại Thạch vẫn luôn đi theo bên cạnh mình.
- Đại Thạch, ta dự định sẽ để ngươi trấn giữ doanh trại này, ngươi có ý kiến gì không?
Đại Thạch không phải là một kẻ ngốc, khi thủ lĩnh của bọn họ khởi hành vào hôm nay đã dẫn hắn theo cùng, hắn đã nghĩ có phải thủ lĩnh của bọn họ có chuyện gì hay có việc gì muốn sắp xếp cho mình không.
Hiện tại sự thật đã chứng minh, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của hắn.
Đối mặt với những lời nói đột ngột này, Đại Thạch sững người tại chỗ.
Phải biết rằng hắn mới đầu hàng còn chưa được mấy ngày nữa đó?
Trực tiếp để lại doanh trại Diêm Hồ cho hắn? Đây là khí phách cỡ nào mới có thể đưa ra quyết định như vậy?
Trạng thái này kéo dài ba giây, sau đó Đại Thạch đột nhiên phản ứng lại, vừa vội vàng vừa hưng phấn nói…
- Thủ lĩnh cứ yên tâm! Đại Thạch ta nhất định sẽ làm tốt việc này!!
Đây chắc chắn là cơ hội, nếu thủ lĩnh đã dám dùng hắn, vậy hắn không có lý do gì không nắm bắt!
Sau khi đồng ý, hắn nhớ tới Phi Tước vẫn đứng bên cạnh mình, sau đó có chút ngượng ngùng đưa mắt nhìn về phía đó.
Dù sao người phụ trách doanh trại Diêm Hồ này là vẫn luôn Phi Tước.
Như này chẳng khác nào đang đoạt lấy vị trí của người ta à.
Tuy nhiên, điều mà Đại Thạch không ngờ tới là Phi Tước đứng đó lại cực kỳ bình tĩnh, nhận thấy ánh mắt của hắn đang nhìn đến thì gật đầu với hắn, như thể đã biết chuyện này từ trước.
Tình hình thực tế quả thực là như vậy, Chu Tự không ngu ngốc đến mức trực tiếp loại bỏ thuộc hạ cũ của mình rồi thay thế họ bằng những người mới bất chấp cảm xúc của bọn họ.
Trước cả khi hắn tới đây, hắn đã cử người về nói chuyện này với Phi Tước.
Thiên phú của Phi Tước là “Chấp Hành Chuyên Gia”, việc có hắn ở bên cạnh có thể phát huy giá trị của hắn nhiều hơn, mà quả thật cũng đang cần một người có hiệu quả chất hành cao như vậy ở bên cạnh.
Dưới tiền đề này, hiện tại chỉ có một người có thể đổi chỗ với Phi Tước để phụ trách doanh trại Diêm Hồ, đó chính là Đại Thạch.
Sau khi hiểu được ý của thủ lĩnh, Phi Tước đương nhiên không có lý do gì để không vui.
- Rất tốt, cứ tiếp tục duy trì khí thế này, ta tin rằng ngươi có thể làm tốt, nhưng bây giờ ngươi đã trở thành người phụ trách doanh trại Diêm Hồ rồi, gọi bằng cái tên “Đại Thạch” quá đại trà này nữa thì không hay lắm.
Chu Tự đã chuẩn bị từ sớm cho Đại Thạch rồi.
- Thạch Lỗi, từ hôm nay trở đi, tên của ngươi sẽ là Thạch Lỗi.
Thạch Lỗi, bốn cục đá*, cứ xem như hắn có chút đen tối đi.
*chữ Thạch Lỗi (石磊 ) được cấu tạo từ bốn chữ 石 có nghĩa là đá.
Thạch Lỗi không đen tối trong này, đương nhiên hưng phấn nói lời cảm ơn.
Trong khoảng thời gian này, Phi Tước trước đây luôn rất điềm tĩnh, giờ lại nhìn Đại Sơn với ánh mắt ghen tị vì cái tên mới của hắn.
Chu Tự mỉm cười khi nhìn thấy cảnh tượng này trong mắt mình.
- Được rồi, ngươi cũng có, sao ta có thể quên ngươi được chứ hả?
- Cảm ơn thủ lĩnh!
Khi hắn nói lời này, vẻ mặt của Phi Tước lập tức trở nên vui sướng, còn không đợi Chu Tự kịp nói tên thì đã cảm ơn, điều đó đủ để thể hiện sự vội vã của hắn.
- Ta đã nghĩ kỹ tên của ngươi rồi, Phi Tước, Kinh Hồng, ngươi sẽ tên là Diệp Kinh Hồng!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...