Dưới sự dẫn dắt của Đại Thạch, điểm dừng đầu tiên của bọn họ tất nhiên là gần hồ nước.
Lúc này, người dân trong bộ tộc của bọn họ đã chèo bè gỗ, bắt đầu thả lưới trên hồ để đánh bắt cá.
Bây giờ bọn họ đang đi dọc theo bờ hồ.
- Là nguồn nước duy nhất ở gần đây, bình thường chẳng lẽ không có động vật nào đến hồ này uống nước sao?
- Trước kia từng có.
Khi nhắc tới điều này, khuôn mặt của Đại Thạch lộ ra một nụ cười gượng gạo.
- Nhưng thủ lĩnh trước có ý đồ với chúng, sau nhiều lần thất bại, những con vật đó như biết ở đây không an toàn.
- Lại thêm người dân trong bộ tộc của bọn ta về cơ bản đều đánh bắt cá trên sông, nên các loài động vật về sau ít lui tới đây hơn.
- Theo thời gian, ngày càng ít động vật đến đây, ngay cả khi chúng muốn đến uống nước, cũng sẽ chọn đến khi trời tối, vì đôi lúc gần đây có thể nhìn thấy dấu chân.
Lời giải thích của Đại Thạch có thể nói là rất rõ ràng.
Ở thời đại này, màn đêm vẫn rất nguy hiểm đối với bọn họ, trong trường hợp bình thường sẽ không làm việc gì sau khi trời tối.
- Vậy bây giờ tất cả các ngươi dựa vào việc đánh cá để kiếm thức ăn hay các đang cố gắng săn những động vật khác trên thảo nguyên?
- Bây giờ bọn ta hoàn toàn dựa vào việc đánh cá để kiếm thức ăn.
Chu Tự nhận được đáp án này cũng không hề ngạc nhiên chút nào, dù sao trong thức ăn hôm qua chẳng có gì khác ngoài cá.
Trong khi Chu Tự đang suy nghĩ, Đại Thạch giải thích thêm tình hình.
- Động vật trên thảo nguyên chạy quá nhanh, phản ứng cũng quá lẹ, bọn ta hoàn toàn không bắt được chúng.
- Thủ lĩnh trước của các ngươi không nghĩ gì đến việc đặt bẫy à?
Bẫy, Đại Thạch đã nghe từ này từ miệng của thủ lĩnh trước nên bây giờ không thấy có gì xa lạ.
- Từng thử qua nhưng đều thất bại.
Ở thời đại này, việc săn bắn đa phần đều dựa vào cung tên hoặc bẫy.
Cung thì không cần phải nói nữa, ở thời đại nguyên thủy, việc chế tạo cung tên rất khó khăn, đó phải là một công trình đòi hỏi nhiều thời gian và sức lực.
Hiện tại nhân lực của bọn họ có hạn, các thành viên trong bộ tộc vẫn đang bận rộn cố gắng kiếm ăn mỗi ngày.
Trong tình trạng như vậy, bọn họ khó có thể dành thời gian, sức lực và nhân lực để nghiên cứu công trình này.
Đồng thời, điều rắc rối hơn nữa là ngay cả khi có thể chế tạo được cung tên đi chăng nữa, liệu độ chính xác, tầm bắn và sức mạnh của cung tên có được đảm bảo không?
Điều này tất nhiên là không thể rồi.
Cho nên dựa trên tình hình thực tế hiện tại, theo Chu Tự thấy công trình cung tên này bọn họ chỉ có thể nghiên cứu sau khi có dư sức lực.
Về bẫy, chúng đại khái được chia thành hai loại, một là bẫy giỏ hoặc bẫy bằng thòng lọng như Chu Tự đã từng làm, nếu không có một số kỹ năng thì vẫn khá khó để tạo ra.
Loại còn lại là bẫy hố đòi hỏi nhiều sức lao động.
Nhưng đối với một bộ tộc nhỏ hơn ba mươi người như bọn họ, cái bẫy hố này thực ra không hề dễ làm lắm.
Muốn bẫy hố có hiệu quả thì bẫy phải đủ lớn và đủ sâu, điều này đòi hỏi phải có nhân công.
Tuy nhiên đừng quên rằng hầu hết các bộ tộc như bọn họ đều thiếu nhân lực, nếu muốn một bộ tộc vận hành thuận lợi, cũng để cho công việc mỗi ngày của bọn họ tiếp diễn liên tục cần phải có nhân lực ổn định để duy trì, căn bản chẳng còn dư bao nhiêu sức để đi làm chuyện khác.
Rõ ràng, thủ lĩnh trước của đám người Đại Thạch không có kỹ năng làm bẫy giỏ hoặc bẫy thòng lọng, chớ đừng nói chi là bẫy hố.
Sau khi thí nghiệm đơn giản, hắn đã nhận ra rõ ràng những vấn đề trên, rồi chạy về phía hồ nước ngọt gần doanh trại của bọn họ.
Thành thật mà nói, tên đó may mắn vì gần doanh trại có một hồ nước ngọt với nguồn cá dồi dào, nếu không theo suy nghĩ của Chu Tự, đối phương đã chết đói từ lâu rồi.
Sự tồn tại của hồ nước ngọt này đã giải quyết được vấn đề lương thực ban đầu ở mức độ lớn, có thể nói là đã mở ra một hình thức sống đơn giản.
Nhưng xem ra đối phương không có ý định lợi dụng lợi thế này để phát triển cung tên mà muốn chiếm đoạt tài nguyên, mở rộng lãnh thổ.
Chuyện sau đó thì không cần nó thêm nữa.
Hiện tại, công việc chính của đội thu thập của bọn họ ở doanh trại Hắc Nguyệt bên này là nhặt đá, cành cây và cỏ, hoặc chặt một số cây để lấy gỗ, mấy tấm khiên gỗ kia đều dùng những khúc gỗ này làm ra.
Trong quá trình ấy, mỗi khi Chu Tự đi qua một khu vực, hắn sẽ kích hoạt "Động Sát Chi Nhãn" để quét xung quanh khu vực đó.
Mặc dù hôm qua đã sử dụng chân ngôn quá nhiều, vẫn chưa được phục hồi hoàn toàn nhưng sẽ không có vấn đề gì miễn là không sử dụng thường xuyên và ở cường độ cao.
Chu Tự thừa nhận hắn thực sự đã quen với việc này, "Động Sát Chi Nhãn" cực kỳ hữu ích trong việc kiểm tra.
Dưới sự quan sát của "Động Sát Chi Nhãn", hắn nhanh chóng bắt gặp một bóng dáng nhanh nhẹn trên bãi cỏ.
Đối phương không biết có phải cũng đã phát hiện ra sự tồn tại của bọn họ hay không, chỉ là phát ra tiếng "xoẹt" xuyên qua bãi cỏ, chui vào một cái hố trên mặt đất.
- Là thỏ rừng!
Đôi tai dài khiến Chu Tự ngay lập tức xác nhận danh tính của đối phương.
Với suy nghĩ đó, Chu Tự nhanh chóng dẫn mọi người đến cái hang kia.
Hang thỏ này vẫn khá sâu, đưa tay ra là không thể chạm tới đáy, chưa kể hang có thể thông với các lối ra khác, về cơ bản loại bỏ phương pháp đưa tay đến bắt.
Nhưng Chu Tự hoàn toàn không quan tâm.
Bởi vì ngay từ đầu hắn không hề nghĩ đến việc dùng vũ lực bắt những con thỏ rừng này mà là nghĩ cách đặt bẫy để bắt những con thỏ rừng ấy!
Nói thế nào thì sẽ thật tuyệt nếu có một con thỏ rừng sống ở khu vực quanh đây, chắc chắn sẽ trở thành một món trong thực đơn của bọn họ.
Thậm chí về lâu về dài, bọn họ cũng có thể tính đến việc chăn nuôi thỏ rừng để sau này có được nguồn cung cấp thịt thỏ ổn định hơn!
Vào lúc đó, kế hoạch trong đầu Chu Tự đã “loạch xoạch” được viết ra.
Xét tình hình hiện tại, thảo nguyên này thực sự là một báu vật đối với hắn!
Tiếp theo, dừng lại ở nơi mà bọn họ đã tìm thấy các ký tự chân ngôn trước đó, rồi tìm kiếm xung quanh một lúc.
Sau khi xác nhận nơi này quả thực không còn "cá lọt lưới" nào, Chu Tự có chút tiếc nuối trở về doanh trại.
Khi bọn họ đến trại thì trời đã xế chiều, thậm chí đã gần xuống chập tối.
Lúc này, ở bộ tộc Diêm Hồ bên kia, mấy người Hồ Điệp đã thành công đến doanh trại Hắc Nguyệt dưới sự hộ tống của một số chiến sĩ bộ tộc!
Như này chắc chắn là Chu Tự đã cử người đến bộ tộc Diêm Hồ để truyền đạt mệnh lệnh vào sáng nay trước khi lên đường.
Đón mấy người Hồ Điệp thành công tới xong, giai đoạn mới của kế hoạch sau khi hắn chiếm đóng thành công doanh trại Hắc Nguyệt đã có thể chính thức khởi động!
Dịch: Diễm Quỳnh
Biên: Khangaca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...