Ngay từ khi mới phát hiện ra cái hang này trên mặt đất, Chu Tự đã sớm có phán đoán trong đầu, cho rằng nguyên nhân là do sự chuyển động của vỏ địa chất tạo thành, sau đó đã bị con Nhền Nhện khổng lồ này chiếm giữ và trở thành tổ của nó.
Dù bây giờ đang là ban ngày, thời tiết rất tốt, nắng chói chang nhưng trong hang vẫn tối đen như mực.
Sử dụng năng lực của “Động Sát Chi Nhãn”, Chu Tự đứng bên ngoài quan sát bên trong một phen.
Sau khi xác nhận bên trong không có mối đe dọa nào, hắn ra lệnh cho thêm hai thành viên trong bộ tộc đứng canh gác bên ngoài, sau đó ra hiệu cho mọi người đốt đuốc tiến sâu hơn vào trong hang.
Nhờ vào thiên phú của hắn mà thị lực của các thành viên trong bộ tộc cũng được cải thiện tương ứng.
Tất nhiên điều này cũng bao gồm việc nhìn thấy trong một môi trường tương đối tối.
Bây giờ cộng hưởng thêm sự chiếu sáng của ngọn đuốc, về cơ bản họ có thể nhìn rõ những gì bên trong hang động.
Bên trong mạng nhện dày đặc, hầu như nơi nào cũng có lưới nhện.
Xét đến sự thuận tiện di chuyển, Chu Tự ban đầu muốn dẹp bỏ hết tất cả mạng nhện này, nhưng sau đó lại đổi ý.
- Chỉ cần tìm ởrìa ngoài, mở ra cho chúng ta một lỗ hổng đi qua, những mạng nhện khác đều có thể giữ lại dùng làm bẫy mồi cho chúng ta, có thể giúp chúng ta tiết kiệm rất nhiều công sức.
Đương nhiên, các thành viên trong bộ tộc không phản đối sự sắp xếp của Chu Tự.
Ước tính rằng hang nhện chỉ sâu khoảng mười mét, sau khi vượt qua rất nhiều chướng ngại vật từ các mảng mạng nhện giăng khắp động, mọi người nhanh chóng đi đến nơi sâu nhất.
Không gian bên trong khá rộng rãi nhưng lại bừa bộn, mùi hôi thối kinh tởm tràn ngập khắp không gian khiến sắc mặt họ tái nhợt.
- Mọi người tản ra điều tra, tăng tốc hiệu suất.
Các thành viên bộ tộc nhận được mệnh lệnh nhanh chóng hành động đáp lại, bản thân Chu Tự cũng không nhàn rỗi, cầm đuốc cẩn thận khám phá từng tấc đất.
Tuy nhiên, ở đây thực sự rất nặng mùi, để nâng cao hiệu quả và nhanh chóng đi ra ngoài, Chu Tự trực tiếp kích hoạt chân ngôn một lần nữa.
“Động Sát Chi Nhãn.”
Trong nháy mắt, tầm nhìn của hắn đã hoàn toàn được mở ra.
Khi hắn nhìn lướt qua liền bị một hòn đá đen nằm ngay ở sàn hang đập vào mắt, thoạt nhìn, nó có vẻ không khác mấy so với những tảng đá khác xung quanh.
Không suy nghĩ nhiều, Chu Tự đi tới, cúi người nhặt lên.
Dưới năng lực của “Động Sát Chi Nhãn”, hắn có thể phát hiện rõ ràng rằng viên đá này có kết cấu tính chất khác với những viên đá khác.
Trên thực tế, không chỉ ở mức độ thị giác, mà còn qua sự ma sát giữa các ngón tay, khi chạm vào đã có sự khác biệt, khiến đầu ngón tay bị nhuộm màu.
“Đây là…”
Chu Tự dường như nghĩ tới điều gì đó, nhịp tim tăng nhanh.
- Mọi người chú ý!
Hắn vừa hô to vừa giơ viên đá đen trong tay lên.
- Viên đá màu đen như thế này có thể nhặt được bao nhiêu thì nhặt bấy nhiêu.
Mặc dù mọi người không biết tại sao thủ lĩnh của mình lại bảo nhặt những viên đá đen này, nhưng một kinh nghiệm mà họ đúc kết được trong giai đoạn gần đây chính là dù thủ lĩnh có muốn họ làm gì thì họ cũng sẽ làm.
Sau khi mọi người đã thu thập gần hết đá đen, Chu Tự dẫn đầu rời khỏi hang động tối tăm bốc mùi này.
Dù sao đối với hang động đó, hắn đã dùng “Động Sát Chi Nhãn” thăm dò một lượt và tạm thời không tìm thấy gì khác.
Ra về với túi vỏ cây trên người chứa đầy đá đen, Chu Tự nóng lòng muốn lao như bay về bộ tộc ngay lập tức.
Không ngờ, khi còn cách nơi đóng quân của bộ lạc một khoảng cách xa hắn liền bị tiếng hò reo của bộ lạc bao phủ!
Xác của con Nhền Nhện khổng lồ đã bị họ phân thây và lần lượt chuyển về bộ tộc.
Trong trận chiến với con Nhền Nhện khổng lồ này, với tư cách là người chiến thắng, các thành viên bộ tộc do Chu Tự đứng đầu được hưởng những tiếng reo hò nồng nhiệt nhất.
Trận chiến này không chỉ giúp họ đảm bảo an toàn cho tất cả thành viên trong bộ tộc mà còn cho tất cả mọi người một bữa ăn no nê!
Trước đây, Chu Tự chưa bao giờ nghĩ tới việc ăn thứ như thế này.
Nhưng bây giờ…
Còn nghĩ gì nữa, ăn nó thôi!
Đắm mình trong tiếng reo hò nồng nhiệt nhất của các thành viên bộ tộc, Chu Tự được chào đón khi quay trở về.
Đặt túi vỏ cây chứa đầy đá xuống, hắn nhanh chóng lấy ra một hòn đá ném vào đống lửa trước mặt.
Sau đó, hắn không để ý tới nó mà trực tiếp đi tới quan sát xác con Nhền Nhện khổng lồ đang được xử lý.
Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy một con Nhền Nhện to lớn như vậy, đáng tiếc trong bụng con Nhền Nhện khổng lồ này không có gì, nhưng tám cái chân nhện lại có chút vượt quá dự liệu của hắn.
Đánh giá sơ bộ thì có cảm giác giống chân cua hoàng đế.
Vừa nghĩ tới đây, khóe miệng Chu Tự liền bắt đầu tiết nước bọt.
Bất kể món đó có ngon hay không, ở thời đại này, được ăn một bữa no nê đã là một điều xa xỉ rồi.
Điều này khiến mọi người trong bộ tộc bắt đầu mong chờ bữa tối tiếp theo.
Phi Tước hiển nhiên cũng rất mong chờ, nhưng hắn kỳ vọng nhiều hơn những người khác trong bộ tộc.
- Thủ lĩnh, chúng ta có nên để dành một ít thức ăn để dự trữ không?
Vào thời điểm mọi người đang nghĩ đến việc ăn một bữa thịnh soạn, Phi Tước lại có thể chịu đựng được sự cám dỗ trước đống đồ ăn trước mắt và nghĩ đến việc dự trữ thức ăn.
Điều này chứng tỏ Phi Tước ngay cả ở trạng thái này cũng có thể duy trì được lý trí bình tĩnh.
Ở một mức độ nào đó, đấy cũng là biểu hiện của ý chí kiên cường, khiến Chu Tự vô hình chung càng coi trọng hắn hơn.
- Thịt của con Nhền Nhện khổng lồ này mà cất đi e là không tiện, xét theo tình hình bây giờ thì chũng ta cứ chia ra hai ba ngày ăn hết, về phần trữ đồ ăn thì những con chuột hôm nay bắt được có thể giữ lại.
Chu Tự vừa nói vừa vẫy tay gọi Phi Tước.
- Đi với ta.
Chu Tự kéo Phi Tước đi theo, bước nhanh sang một bên.
Lúc này, toàn bộ lũ chuột đã được xử lý xong, hắn nhặt một con lên rồi bắt đầu xát muối lên nó.
- Làm như thế này, xát muối vào, sau đó luồn sợi dây này qua, xâu lại với nhau rồi treo lên giá đỡ.
Cẩn thận đừng chạm vào nước…
Lần này hắn phát hiện ra muối, ngược lại giúp hắn bớt đi được khá nhiều rắc rối.
Bởi vì muối cho phép hắn bảo quản thực phẩm trực tiếp bằng cách làm thịt xông khói.
Chỉ cần có thể tích trữ đủ lương thực, họ sẽ tự tin hơn vào bất cứ việc gì làm trong tương lai.
Bản thân việc xử lý thịt không gặp quá nhiều khó khăn về mặt kỹ thuật.
Sau khi giao hết việc tiếp theo cho Phi Tước, Chu Tự lại đi về phía đống lửa.
Tạm gác lại tất cả những rắc rối gặp phải, quan sát hòn đá được ném vào đống lửa lúc đầu đã cháy rất lâu.
Chu Tự nhặt cành cây dùng để nhóm lửa, chậm rãi rút hòn đá ra.
Một nụ cười chợt nở trên môi.
- Viên đá này quả thực là quặng than.
Dưới khu rừng đen này có mỏ than!!
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...