Diện tích của khu rừng đen này không quá lớn nếu nhìn bằng mắt thường, nhưng chắc chắn không phải là chỗ họ có thể dọn sạch trong thời gian ngắn.
Trong quá trình đó, họ lại vô tình phát hiện ra lũ chuột chạy khắp mọi ngóc ngách trong khu rừng đen.
Rất nhiều thành viên trong bộ lạc muốn lao tới bắt nhưng đều bị Chu Tự ngăn lại.
- Được rồi, đừng lãng phí sức lực của mình nữa.
Những con chuột này chạy rất nhanh, nếu có thể bắt được chúng bằng tay không thì ngày hôm qua đã bắt được rồi, không cần phải đợi đến hôm nay, chúng ta hãy tiết kiệm sức lực đi.
Nói rồi hắn nhặt một hòn đá có hình dạng bằng phẳng dẹt dưới chân, có kích thước lớn hơn lòng bàn tay một chút.
- Nhìn này, ngươi phải nhặt loại đá như thế này.
Chu Tự vừa nói vừa ra hiệu về phía các thành viên bộ tộc chịu trách nhiệm thu thập vật tư.
Trong quá trình này, mỗi thành viên bộ tộc đều đã nhặt được ít nhiều cành cây trên đường đi, thậm chí có người còn ôm bằng cả hai tay.
Đây là một trong những lý do khiến hiệu quả nhặt cành của họ rất thấp.
Theo cách bọn họ “ôm” cành cây như thế, chẳng mấy chốc không thể ôm nổi nữa và phải quay về một chuyến, cứ như thế đi đi về về sẽ lãng phí nhiều thời gian hơn.
Chu Tự thấy thế liền vẫy tay gọi bọn họ.
- Lại đây nào, lấy một bó dây được kết bằng vỏ cây ta phát cho các ngươi trước khi lên đường ra đây.
Nhận lấy sợi dây vỏ cây do các thành viên trong bộ tộc đưa cho, Chu Tự trải sợi dây xuống đất.
- Đặt cành cây lên.
Sau khi nhận được mệnh lệnh, các thành viên trong bộ tộc không suy nghĩ nhiều bèn lần lượt làm theo.
Những cành cây họ nhặt được nhanh chóng chất thành đống trên mặt đất, sau khi thấy đống đã gần đầy, Chu Tự giẫm lên cành cây, dùng tay kéo dây vỏ cây rồi dùng tay chân buộc cành cây thành một bó.
Trước đây khi còn ở nhà, hắn thường tích trữ các loại hộp bìa cứng, giấy báo các loại để bán.
Bây giờ “kỹ thuật gói hộp bìa cứng” mà hắn tôi luyện hàng ngày xem chừng đã phát huy tác dụng ở đây, thật là hữu dụng làm sao.
- Nhìn xem, chính là như vậy, làm thế có thể trực tiếp vác trên vai, một người có thể một lần mang về rất nhiều cành cây.
Trước đây với bó cây đó, ít nhất phải có năm sáu người mới mang về hết được, nhưng giờ đây, Chu Tự có thể dễ dàng cầm chúng bằng một tay, chỉ với việc buộc tóm gọn lại thành bó.
Các thành viên bộ lạc dõi theo không khỏi thốt lên kinh ngạc.
Bản thân kỹ thuật buộc thắt này không khó, khó nằm ở việc ai là người có thể nghĩ ra cách thực hiện trước!
- Được rồi, đội phụ trách thu thập vật tư, các ngươi chia làm hai tổ, mỗi đội năm người, đi đến hai khu vực thu thập vật tư.
Đừng đến gần khu vực này, những người khác đi cùng ta.
Mặc dù các thành viên của đội thu thập rất tò mò về việc thủ lĩnh của mình sẽ làm gì tiếp theo, nhưng bây giờ thủ lĩnh đã ra lệnh, họ tất nhiên không dám lơ là, nhanh chóng chia thành hai đội và tiến về khu vực hai bên.
Sau khi hai đội thu thập rời đi, Chu Tự mới bắt đầu hành động.
- Phi Tước, đem đầu trùng cùng nội tạng đặt ở chỗ này, không cần quá nhiều, chỉ cần một chút là đủ.
- Rõ.
Phi Tước đáp lại và nhanh nhẹn làm theo, đặt một ít đầu côn trùng và nội tạng tại vị trí mà Chu Tự chỉ định.
- Được rồi, bây giờ hãy lấy cành cây và chiếc giỏ mà ngươi mang theo và đặt chúng như thế này.
Một cái bẫy giỏ nhỏ nhanh chóng được thiết lập.
Tất nhiên, Chu Tự hoàn toàn không thể chỉ hy vọng sau khi con chuột đi vào sẽ làm đổ cành cây hoặc đập vào giỏ khiến nắp giỏ đóng lại.
Vì lý do này, hắn đã buộc thêm một sợi dây vỏ cây mỏng trên cành cây đó.
Có hai loại dây vỏ cây hắn đã dạy nhóm Hồ Điệp đan tối qua.
Một loại là loại dây dày hơn, cần phải đan xen nhiều vỏ cây.
Bây giờ chúng được dùng để buộc cành cây cho đội thu gom vật tư:
Và loại còn lại là thứ hắn đang dùng hiện giờ, một sợi dây xoắn đơn giản dùng làm dây kéo để kích hoạt cái bẫy.
Để tránh bị chạm vào cành cây, Chu Tự cẩn thận một bên đặt sợi dây trong khi rút lui và trốn sau một cái cây lớn cách đó không xa.
- Các ngươi nấp ở gần đây, đừng gây ra tiếng động.
Việc chúng ta phải làm bây giờ chỉ là chờ con mồi tự đến.
Lời nói của Chu Tự khiến đám người Phi Tước trong lúc nhất thời không biết nên nói gì.
Nhưng xét đến những kỳ tích mà thủ lĩnh của họ đã mang đến trước đây, mọi người vẫn tuân theo mệnh lệnh và trốn gần đó.
Thành thật mà nói, bản thân Chu Tự cũng không dám chắc có thành công hay không.
Vấn đề không chỉ là bẫy có bắt được chuột hay không mà còn thêm vấn đề chuột có ăn được không.
Theo quan niệm hiện đại của hắn, hầu hết chuột đều mang virus và ăn chúng vào bụng là quá nguy hiểm.
Nhưng sau đó hắn nghĩ lại, môi trường của thế giới nguyên thủy này khác với thế giới hiện đại.
Nói một cách đơn giản, trong thế giới nguyên thủy sinh tồn dựa vào một hệ sinh thái hoàn toàn nguyên sơ này, nếu những con chuột này ăn thức ăn sạch thì sẽ không có quá nhiều vi khuẩn hay virus, cơ thể chúng đương nhiên sẽ sạch sẽ hơn.
“Có khá nhiều chuột trong khu rừng đen này.
Mà lại, trước đây chưa có ai trên thế giới này từng sử dụng cái bẫy như vậy để bắt chuột phải không? Nói không chừng có thể dễ mắc bẫy hơn.”
Lúc này trong đầu Chu Tự đang phân tích tình huống, nhưng không phải là đang tự an ủi mình sao?
Ở vùng đất cằn cỗi này, lương thực họ có thể kiếm được thực sự là quá ít.
Nếu không bắt được thứ gì đó thì họ sẽ chết đói.
Đang trong lúc mải mê suy nghĩ như vậy, Chu Tự lập tức chú ý đến trong tầm mắt của mình có một con chuột đang lẻn tới gần đó.
“Nói mới nhớ, thị lực của mình đã cải thiện rất nhiều.
Trước đây còn hơi cận thị, nhưng sau khi du hành xuyên thời gian, không có kính nhưng vẫn có thể nhìn rất rõ ràng, thậm chí khả năng quan sát của mình cũng trở nên tốt hơn trước.”
“Trước đây có thể mình không nhận ra con chuột đang trốn trong góc, nhưng bây giờ có thể nhìn thấy nó trong nháy mắt.
Tầm nhìn không chỉ rộng hơn mà còn trở nên tinh tường hơn.”
“Đây có phải là một cải tiến nhờ Động Sát Chi Nhãn mang lại hay không? Ngay cả khi không trực tiếp sử dụng khả năng này, kỹ năng quan sát và tầm nhìn của mình vẫn được cải thiện một cách thụ động chăng?”
Không có thời gian để suy nghĩ về điều đó, con chuột ở đằng xa rõ ràng đã ngửi thấy mùi phát ra từ đầu côn trùng và các cơ quan nội tạng, sau khi cẩn thận quan sát xung quanh, nó chạy thẳng vào trong bẫy.
Ngay lúc nó đang cắn mồi nhử chuẩn bị chuồn thì Chu Tự nhẹ nhàng kéo sợi dây trong tay mình.
Khi sợi dây kéo chạm vào cành cây, nắp giỏ lập tức đóng sập và nhốt con chuột vào bên trong.
Trong nháy mắt con chuột rõ ràng đã hoảng sợ, ra sức lao vào tứ phía trong giỏ khiến cả cái giỏ rung lắc không ngừng.
Bản thân chiếc giỏ không nặng, mặt đất không bằng phẳng 100%.
Dưới sự giằng co quyết liệt của con chuột bên trong, không có gì đảm bảo rằng nó sẽ không trốn thoát.
Vì vậy, sau khi bắt được con mồi, Chu Tự di chuyển rất nhanh, dùng hai chân lao lên, giữ chặt chiếc giỏ lắc lư dữ dội giữa hàng loạt tiếng kinh hô có phần khó tin của các thành viên trong bộ tộc.
Rõ ràng, không ai trong số họ ngờ rằng con chuột mà họ đã cố gắng hết sức vẫn không bắt được lại thực sự lọt vào giỏ của thủ lĩnh.
Kỳ thực, nếu suy nghĩ kỹ, logic ở đây không phải là khó hiểu.
Nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng đến việc cả nhóm kích động ra sao khi tận mắt nhìn thấy con chuột tự chui đầu vào lưới ngay lúc ấy.
Vào lúc này, họ dường như nhìn thấy một cánh cửa dẫn đến một tân thế giới đang dần mở ra trước mắt mình.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...