[ Trên xe ngựa ]
[ Đang trên đường về, cô dùng khăn tay lau nhẹ các vết bẩn trên người của người đàn bà kia, trên người bà có rất nhiều vết thương lớn nhỏ, những vết thương rớm máu xưng tấy lên, cô nhìn mà bất giác có một nổi buồn khó nói ]
Nội Tâm An Thiếu Kỳ: " vừa hay có thể thử cô ta xem là mất trí thật hay chỉ là giả vờ..."
Vũ Thiên Vân: rốt cuộc là bà ấy đã phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở vậy? cả người bà ấy toàn là vết thương...
An Thiếu Kỳ: nếu cô không cứu bà ấy thì có lẽ hiện giờ bà ấy chỉ là một cái xác khô thôi.
Vũ Thiên Vân: ngài nói cũng đúng.
An Thiếu Kỳ: hiện giờ cô cứu bà ta, đợi vết thương bà ta lành rồi cô tính sao?
Vũ Thiên Vân: nếu bà ấy muốn rời đi thì ta sẽ cho bà ấy một ít ngân lượng để bà ấy rời đi, còn nếu bà ấy muốn ở lại thì ta sẽ cho bà ấy làm việc ở phủ ngài thấy sao?
An Thiếu Kỳ: ta không biết là cô còn có tiền để sài nữa ư? hơn nữa, ta không biêtd từ lúc nào phủ của ta do cô quyết định rồi nhỉ?
Vũ Thiên Vân: ây da...ngài xem ngài là vương gia, giàu có biết bao, chắc chắn tiền đối với ngài là không thành vấn đề rồi. Với lại phủ ngài rộng như thế chắc thêm một người làm cũng không thành vấn đề đúng hông..hì
[ cô nắm mảnh tay áo hắn lung lay nhẹ và cười ]
An Thiếu Kỳ: thế phải xem biểu hiện của cô rồi.
[ nghe thế cô nhanh chóng rót trà dâng cho hắn, sau đó đấm bóp vai cho hắn ]
[ hắn ta nhìn cô cười mỉm, rồi nhắm mắt lại với vẻ mặt hưởng thụ ]
An Thiếu Kỳ: cô chưa ăn no sao, mạnh tay một chút.
Vũ Thiên Vân: vâng hì.
Nội tâm Vũ Thiên Vân: " không được đấm hắn, mình phải bình tĩnh, đúng... phải thật bình tĩnh, hiện tại mình vừa đến đây không biết rõ tình hình ở đây, hơn nữa trong người mình không có tiền nếu đắt tội hắn thì không hay, bây giờ chỉ có thể dựa vào hắn thôi, mình phải nhịnnnnnn"
[ vừa nghĩ tay cô vừa bóp thật mạnh lên ]
An Thiếu Kỳ: trước mắt, cô nên xem thử cứu sống nổi bà ta hay không đã, rồi tính tiếp.
Vũ Thiên Vân: Ngài nói đúng, vết thương của bà ta nặng như thế...hmm. Hai người cũng thật là ác độc mà, bà ấy chỉ lẻn vào ăn cắp một ít thức ăn thừa của họ, do đói quá thôi mới làm vậy, thế mà họ lại nhẫn tâm đánh bà ấy dở sống dở chết như vậy, Chỉ là một ít thức ăn thôi mà có cần ra tay nặng như vậy không?
[ Vừa nói cô bất chợt đấm vào vai hắn một cái mạnh, hắn giật mình quay qua nhìn cô một cái, cô hơi sợ bỏ tay ra nở một nụ cười gượng gạo với hắn ]
Vũ Thiên Vân: à...thì ta không phải cố ý đâu, ngài đừng trách, chỉ là ta tức quá thôi haha.
[ hắn nói tiếp ]
An Thiếu Kỳ: cô tin những gì họ nói sao?
Vũ Thiên Vân: ngài nói vậy là có ý gì?
An Thiếu Kỳ: cô không nhớ người đàn bà này là ai sao?
Vũ Thiên Vân: ta quen biết người đàn bà này sao?
Nội tâm An Thiếu Kỳ: " xem ra là mất trí thật rồi ".
An Thiếu Kỳ: bà ấy là Vợ Trước của Vũ Túc, Là Con gái nhà họ Khương tên là Khương Lan cũng là mẹ ruột của cô.
Vũ Thiên Vân: Khương Lan? mẹ ruột của ta?
[ cô ngơ ra nhìn bà ấy trong lòng bất chợt có chút chua xót ]
Vũ Thiên Vân: nếu bà ấy thật sự là mẹ ruột của ta thì sao có thể ra nông nổi như thế được? dù gì bà ấy cũng là Vợ cả của Vũ Huyện Lệnh, đáng lẽ bà ấy phải sống trong nhung lụa được mọi người tôn kính mới phải chứ?
An Thiếu Kỳ: đáng lí ra bà ấy có một cuộc sống hạnh phúc, nhưng khi biết tin Vũ Túc uống sai làm nhục em gái của bà là Khương Tuyết Anh, làm cho em gái của bà có thai và sinh ra đứa con Là Vũ Yến Linh, Khương Tuyết Anh chịu đã kích lớn ưu uất mà mất, thì bà ấy tức giận cãi lớn với Ông ta, bị ông ta đuổi ra khỏi nhà, không lâu sau ông ta lại chứng nào tật nấy đến thanh lâu mua vui, gặp được Mạc Ánh Hồng bị bà ta câu mất hồn rồi chuộc thân cho bà ta và cưới bà ta về nhà. Cha cô định cho bà ta lên làm chính thất nhưng bị tổ mẫu cô ngăn cản, nên cha cô để bà ấy làm Tam di nương. Một thời gian sau sinh ra Tam tiểu thư Vũ Thanh Liên. Sau khi bị đuổi ra khỏi nhà, mẹ của cô đã về nhà mẹ của mình nhưng cả nhà bị thảm sát thê thảm không còn một ai sống sót, nên mới lưu lạc bị mẹ con Mạc Thị phát hiện và bât về hành hạ làm thú vui tiêu khiển.
[ nghe thế cô lo lắng hỏi ]
Vũ Thiên Vân: nghe ngài nói thế vậy ta có một tỷ tỷ tên là Vũ Yến Linh nữa sao? vị tỷ tỷ này đâu rồi vừa nảy ta không thấy.Hơn nữa là ai đã thảm sát cả nhà mẹ ta? Đã tìm ra hung thủ chưa?
An Thiếu Kỳ: cô hỏi nhiều vậy?
Vũ Thiên Vân: ta cái gì cũng không nhớ, nên muốn biết càng nhiều để nhanh chóng nhớ lại, cho nên mới hỏi nhiều vậy thôi...ây da ngài mau nói cho ta biết đi.
An Thiếu Kỳ: hừ... vị tỷ tỷ kia của cô từ nhỏ căm ghét cha mình, chưa bao giờ gọi ông ta là cha, cô ấy theo tổ mẫu đi lên chùa tu tậo từ nhỏ biệt vô âm tính ngần ấy năm không ai biết cô ấy ra sao. Còn về phần thảm án nhà cô đến nay vẫn chưa tra ra được vì nó có liên quan đến một người...
[ nói tới đây bỗng dưng hắn ngừng lại, trong ánh mắt như đang giấu chuyện gì đó rất buồn ]
Vũ Thiên Vân: liên quan đến ai...?
[ xe ngựa dừng lại, Mộc tử ở ngoài nói vọng vào ]
Mộc tử: chủ tử à, chúng ta đến nơi.
An Thiếu Kỳ: ừm!
[ Vũ Thiên Vân nhìn hắn định hỏi tiếp nhưng hắn đã đứng dậy rời khỏi xe nên cô tạm gác lại chủ đề này ]
An Thiếu Kỳ: Mộc Phi ngươi đưa bà ấy vào trong đi, Mộc Tử ngươi đi mời Mạnh Lão tiên sinh đến đây
Mộc tử: dạ
Mộc Phi: dạ
[ nói rồi hắn đưa tay đỡ cô xuống xe, cô nhìn hắn với vẻ mặt khó tin, chần chừ một lúc cô vẫn đưa tay ra để hắn đỡ xuống. Hắn đi vào trong cô cũng lon ton chạy theo sao ]
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...