Cửa thành mở ra, mọi người xếp hàng nối tiếp nhau ra khỏi thành.
Văn điệp ra khỏi thành Giang ma ma đã chuẩn bị ổn thoả, sau khi xe ngựa ra khỏi thành lại chạy tiếp hai ba dặm nữa, lúc này Giang ma ma mới cảm giác mình được sống lại.
Chẳng biết tại sao, một đêm này đối với Giang ma ma mà nói thật sự quá gian nan, nhưng thời gian lại trôi qua vô cùng nhanh.
Lúc này ở trong phủ bởi vì chủ tớ Tạ thị chết mà loạn thành một bầy, trên thực tế thời gian của Phó Minh Hoa chỉ có hạn.
Hiện tại Phó Hầu gia sẽ không phát hiện nàng mất tích, nhưng nếu sau hừng đông nàng còn chưa trở về thành, Phó hầu gia sẽ biết được.
Chỉ là Giang ma ma gấp đến độ xoay vòng, còn Phó Minh Hoa vẫn không chút lo lắng.
Bên ngoài thành Lạc Dương hai dặm có một nông trang, nơi đó là Giang ma ma thừa dịp về Giang Châu đã đặc biệt mua lại.
Lúc này ở nông thôn sắc trời còn sớm, Giang ma ma bung dù xuống xe, hai người Bích Vân và Bích Lam đỡ một người mặc áo trùm đầu màu đen xuống xe.
Lúc bóng người kia xuống xe, suýt nữa đã mềm nhũn trượt ngã trên mặt đất, đến khi hai nha hoàn ôm chặt lấy "Nó".
Gió thổi rèm xe ngựa mở ra, Bích Vân đứng bên cạnh xe ngựa muốn đỡ Phó Minh Hoa xuống xe.
Phó Minh Hoa lại không có ý muốn xuống xe, xuyên qua tấm rèm đang bay, nàng nhìn thấy trong bóng đêm, có vài bóng người đội mưa phùn chạy đến bên này.
Chắc là Giang ma ma đã tìm người của Tạ gia.
"Cô nương." Giang ma ma nhìn ra Phó Minh Hoa không có ý muốn xuống xe, không khỏi lắp bắp kinh hãi, gọi nàng một tiếng.
Gió thổi, mưa rơi xối xả vào miệng bà, Giang ma ma run rẩy: "Cô nương không xuống xe sao?"
"Không xuống." Phó Minh Hoa lắc đầu, thu hồi ánh mắt vốn đang nhìn về phía xa, nhìn sang Giang ma ma.
Nghe được câu trả lời này, Giang ma ma lập tức liền sốt ruột: "Cô nương, lần này từ biệt, chỉ sợ khó có thể gặp lại, người không xuống xe tạm biệt bà ấy sao?"
"Có gì để nói?"
Phó Minh Hoa cười cười, dưới ánh đèn trong xe, vẻ mặt có chút u ám.
Người được Bích Vân đỡ nhẹ nhàng lắc lư, rõ ràng là sắp tỉnh lại.
An ma ma thương bà ấy vô cùng, sao có thể bỏ thuốc nặng cho bà được?
Bà chậm rãi ngẩng đầu lên, hiển nhiên là phát hiện tình huống có gì không đúng, nhanh chóng tỉnh táo lại, kéo mũ áo choàng gần như che hết đầu của bà xuống, để lộ gương mặt tái nhợt nhưng lại mang theo vài phần hoang mang.
"Ta..."
Môi bà giật giật, liếc mắt liền nhìn thấy Giang ma ma đứng ở một bên đã bị dầm mưa ẩm ướt, thấy được Bích Vân đang đỡ mình, cũng thấy Bích Lam bên cạnh.
Sau đó ánh mắt Tạ thị nhìn thấy Phó Minh Hoa đang ở trong xe.
"Sao người lại chưa chết sao?" Phó Minh Hoa cười với bà, trong lòng Tạ thị cảm thấy có chút kì lạ.
Phó Minh Hoa vẫn giữ bộ dáng đoan trang thủ lễ, nhưng dưới tình cảnh như vậy mà Phó Minh Hoa vẫn có thể cười bình thường như thế, điều này khiến Tạ thị có chút bất ngờ.
"Nguyên Nương..." Mặc dù không biết sao mình lại xuất hiện ở nơi này, Phó Minh Hoa đã dùng cách gì để đem mình ra khỏi Phó phủ, Tạ thị cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng bà nhớ rõ, buổi tối Phó Kỳ Huyền đi vào phòng bà, nổi giận với bà, hành động của Phó Kỳ Huyền càng khiến bà cảm thấy cuộc sống này thật tuyệt vọng và chán ghét.
Bà vì Tạ gia Giang Châu gả vào Trường Nhạc Hầu phủ, Thôi Quý phi đồng ý với bà, nếu bà chết đi sẽ khiến Phó Minh Hoa không có ảnh hưởng gì đối với Dung phi, bà ta sẽ bảo vệ tính mạng của Phó Minh Hoa, hơn nữa sau này Yến Truy đăng vị, hứa sẽ đảm bảo cho tứ họ sống yên ổn trăm năm về sau.
Cám dỗ này thật sự quá lớn.
Giờ đây mỗi một ngày bà còn sống, đều cảm thấy chán ghét việc mình sống trong Phó gia, chỉ là bà vẫn luôn do dự mới kéo dài mọi chuyện lâu như thế.
Chỉ là hành động của Phó Kỳ Huyền cuối cùng đã trở thành nhân tố quyết định làm bà hạ quyết tâm, bà không muốn nhìn thấy Phó Kỳ Huyền nữa, không muốn sống chung một phủ với y, thân thể này giống như là lọt vào nơi đã bị nhiễm độc.
Bà quyết định sẽ tự sát để thành toàn cho Thôi Quý phi, vì vậy bà đã dặn dò hai người An, Phó ma ma, để các bà ấy giao đồ cưới và vốn riêng của mình cho Phó Minh Hoa.
Sau đó An ma ma bưng canh đến, để bà không phải đói bụng lên đường...
Đúng rồi, là canh kia có vấn đề.
"An ma ma đâu?"
Tạ thị ngẩng đầu lên nhìn nữ nhi ngồi trong xe ngựa.
Đến lúc này bà mới phát hiện nữ nhi mình sinh ra này lại xa lạ như thế, bà vẫn cho rằng mình hiểu rõ Phó Minh Hoa, biết nàng ngoan ngoãn mà hiểu lễ, tuổi nhỏ nhưng rất có phong phạm đại gia, chưa bao giờ để bà lo lắng.
Nhưng lúc này Tạ thị mơ hồ cảm thấy có phải mình nhìn lầm hay không.
Phó Minh Hoa ngẩng đầu lên, bên khóe miệng nở nụ cười ôn hòa, nhìn Tạ thị, nhưng ý cười không lọt vào đáy mắt.
"An ma ma?" Phó Minh Hoa dịu dàng hỏi ngược lại một tiếng, nhìn gương mặt tái nhợt của Tạ thị, nói: "Con nghĩ, có lẽ bà ấy đã chết theo chủ rồi."
Nàng nói hời hợt, giống như Tạ thị trước kia, khi Tạ thị hỏi nàng học lễ nghi đến đâu rồi.
Đột nhiên Tạ thị cảm thấy lạnh khắp cả người, thân thể lảo đảo, may mắn Bích Vân đứng ở phía sau đỡ lấy bà, mới khiến cho bà không đến nỗi ngã ngồi trong nước bùn.
"Nếu An ma ma không chết, làm sao tổ phụ có thể tin được mẫu thân người sẽ treo cổ tự vẫn trong Trường Nhạc hầu phủ?"
Phó Minh Hoa chậm rãi mở miệng, lời này khiến sắc mặt Tạ thị càng trắng hơn.
"Ngươi im ngay!" Bờ môi Tạ thị run rẩy: "An ma ma luôn yêu thương ngươi, sao ngươi còn có thể cười được?"
An ma ma là bà vú của Tạ thị, đối với Tạ thị luôn bảo vệ, tình cảm chủ tớ cực kỳ sâu đậm. Tạ thị nghe được An ma ma chết, nhất thời có chút không dám tin, nhưng lại mơ hồ cảm thấy Phó Minh Hoa cũng không nói dối.
"Con không cười, có ai đến chọc cười sao?" Phó Minh Hoa ngồi ở trong xe ngựa, tư thế ngồi cực kỳ đoan trang, đôi tay còn đặt trên bụng mình.
"An ma ma thích con, chỉ vì con đồng ý với bà ấy có thể bảo vệ một mạng của người mà thôi."
Nàng nhìn Tạ thị mỉm cười, ánh mắt kia từ trên cao nhìn xuống, nhìn đến mức Tạ thị tê cả da đầu.
"Trên đời này, ngay cả tình thương của mẫu thân cũng không có được, chẳng lẽ còn hi vọng người ngoài không có lý do mà thích con sao?"
Phó Minh Hoa cười ra tiếng, Tạ thị nhất thời cả người run rẩy.
"Người đồng ý với tổ mẫu tìm chức quan cho cô phụ, hay lại là vì muốn tiến cung bái kiến Quý phi nương nương." Phó Minh Hoa khẽ mở miệng: "Mà mục đích người bái kiến nương nương là gì, trong lòng người rất rõ ràng, đơn giản là vì Tạ gia, vì tứ họ mà thôi."
"..."
Đầu Tạ thị đầm đìa mồ hôi, thân thể bà dựa vào Bích Vân khẽ run, lại bị Phó Minh Hoa nói đến không mở miệng được.
"Quý phi nương nương có ý lấy trưởng nữ của công phủ Trụ quốc công để củng cố địa vị của Tam hoàng tử ở U Châu." Lúc trước, khi Gia An Đế chưa đăng vị, từng nhậm chức Mục [1] ở U Châu.
[1] Mục: Quan mục, quan coi đầu một châu gọi là Mục.
U Châu là một trong chín châu thời cổ xưa, có vị trí cực kì quan trọng.
Đại Đường từng bày bố trọng binh ở đây.
Những năm đầu Tân Đường, Thái tổ ngoài trừ U Châu, thì chia Đại Đường thành mười tỉnh, chia thành từng nhóm mà quản lý.
Mười tỉnh chia thành ba trăm sáu mươi châu quận, phế Tiết Độ Sứ mà lập Thái Thú, trên thái thú là Châu Mục.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...