Vận Mệnh Thế Gia

Giang ma ma sửa lại vạt áo cho Phó Minh Hoa, mới ghé vào bên tai nàng nhỏ giọng nói: "Dung tam nương cố ý nhằm vào người."

Bên khóe miệng Phó Minh Hoa nở nụ cười lạnh.

Quả thật Dung tam nương nhìn nàng không vừa mắt, ngày đó Bích Lam rơi xuống nước, nếu như miễn cưỡng nói là trùng hợp, hôm nay có thể chứng minh lòng nàng ta có ác ý.

Mặc dù không biết đắc tội nàng ta từ lúc nào, nhưng Dung tam nương có ác ý với mình, cho nên người như vậy không thể bỏ qua được, kẻo sau này lại xảy ra chuyện khác.

Chỉ là hôm nay Phó Minh Hoa nhớ tới ánh mắt của đích nữ Tây đô hầu Tô thị không hề phù hợp với tuổi tác, khí chất và dung mạo của nàng ta.

Dung tam nương làm nũng với Hạ Nguyên Thận, ánh mắt của nàng giống như là muốn ăn thịt người.

Hai tiểu cô nương đều có ý với Hạ Nguyên Thận, Dung tam nương như sói, Tô thị giống như rắn, đến lúc đó nàng cũng có thể lợi dụng việc này hỗ trợ Tô thị một lần.

Giang ma ma thấy nàng chỉ cười, cũng không nói gì, liền biết trong lòng nàng đã có chủ trương, nên cũng im lặng không lên tiếng.

Sau buổi trưa, xe ngựa của Trường Nhạc Hầu phủ đã tới, bên ngoài vẫn còn hơi lạnh, Giang ma ma thấy nàng lạnh đến hai tay lạnh buốt, nên đỡ nàng lên xe ngựa trước.

Hơn một canh giờ sau, đám người Phó Minh Hà mới trở lại, mọi người chào tạm biệt nhau xong, Hạ tiểu cô nương của Vệ Quốc công phủ nhìn Hạ Nguyên Thận bên cạnh, đi lên kéo tay Phó Minh Hoa, mời nàng lần sau đến Vệ Quốc công phủ làm khách.

Lúc nàng ta nói xong lời này, Dung tam nương ở bên cạnh nắm khăn cười nhạt, trong mắt đều là ác ý.


Tổng cộng Trường Nhạc Hầu phủ phái tới hai chiếc xe ngựa đón mấy tỷ muội, ba tỷ muội Phó Minh Nguyệt lên một chiếc, Phó Minh Hoa vốn cho rằng Phó Minh Hà sẽ lên cùng mấy người Phó Minh Nguyệt, lại không nghĩ đến Phó Minh Hà do dự một lúc, vậy mà lại lên xe ngựa của Phó Minh Hoa.

Sau khi đi vào thấy Phó Minh Hoa tựa trên giường êm dưỡng thần, nàng ta do dự hồi lâu: "Ngươi và Hạ muội muội của Vệ Quốc công phủ rất thân thiết?"

Đồ ngốc cũng nhìn ra được nàng ta có ý với Hạ Nguyên Thận, Phó Minh Hoa mí mắt cũng không mở, đáp "ừ" một tiếng, nàng vốn không muốn khuyên nàng ta không nên uổng phí tâm tư kia.

Giang ma ma nhìn thấy, trong lòng hơi lo lắng.

Tính cách nàng quá lãnh đạm, không hề giống một tiểu cô nương chưa đầy mười ba tuổi.

Gặp chuyện không kiêu ngạo không nóng nảy tất nhiên là tốt, nhưng lại thiếu đi hỉ nộ ái ố, không cảm nhận được khói lửa của nhân gian.

Dường như không có gì có thể làm nàng kích động. Ngày đó Tạ thị chết, nàng cũng như vậy, lúc đưa Tạ thị ra khỏi thành, trong lòng tất cả mọi người đều cực kì lo lắng, nhưng nàng vẫn không có chút sợ hãi.

Lúc nói đến chuyện chung thân đại sự của nữ nhi, Phó Minh Hà cũng biết sốt ruột, nhưng nàng một chút phản ứng cũng không có.

Bà nói Hạ Nguyên Thận có ý với nàng, nàng liền có thể nói vài câu với Hạ Nguyên Thận.

Bích Vân nói Hạ Nguyên Thận không phải lương phối của nàng, thì dường như việc nàng buông bỏ Hạ Nguyên Thận không có gì để đáng tiếc cả.

Giang ma ma rũ mi mắt xuống. Trong lòng quyết định sau này nhất định sẽ khuyên nàng qua lại với đám tiểu cô nương này nhiều hơn, cũng còn tốt hơn tính cách trầm ổn này của nàng, thật sự không giống thiếu nữ gì cả.

""Ừ" này của ngươi là có ý gì?" Phó Minh Hà hỏi một câu, kết quả là chờ được một câu hời hợt của nàng, lập tức liền nổi giận.

Nàng ta có tình ý với Hạ Nguyên Thận vừa dịu dàng còn cực kỳ biết quan tâm, tuy biết bây giờ Trường Nhạc Hầu phủ không sánh bằng Vệ Quốc công phủ, nhưng trong lòng nàng ta vẫn có chút hy vọng xa vời.

Hôm nay, Phó Minh Hà phát hiện bên cạnh Hạ Nguyên Thận có Tô Thị và Dung tam nương, lập tức có chút sốt ruột.

Mình thì gấp đến phát hỏa, Phó Minh Hoa lại không nóng không lạnh, cũng khó trách Phó Minh Hà tức giận.

"Ta hỏi ngươi, ngươi..." Phó Minh Hà nói xong, thấy Phó Minh Hoa vẫn như cũ chống tay trên bàn nhỏ, dáng vẻ dùng tay nâng má nhắm mắt dưỡng thần, nhịn không được liền vươn tay muốn chụp lấy nàng.

Phó Minh Hoa cảm giác không thích hợp, mở mắt ra nghiêng người tránh đi, ánh mắt bình tĩnh kia nhìn nàng ta, thấy Phó Minh Hà nói được một nửa liền mở miệng nói tiếp.

"Ta khuyên ngươi bớt đánh chủ ý lên người Hạ Nguyên Thận đi."


Giọng nói nàng nhàn nhạt, nhưng trong giọng nói lộ ra ý cảnh cáo làm Phó Minh Hà có chút phẫn nộ, không lựa lời mà nói: "Dựa vào cái gì? Chẳng lẽ ngươi vừa ý?"

Phó Minh Hoa lười nói nhiều với nàng ta, Giang ma ma bên cạnh khẽ nói: "Nhị cô nương, đại cô nương nói như vậy cũng là muốn tốt cho người."

"Ta thấy chưa chắc." Phó Minh Hà tức giận đến muốn khóc, lời Phó Minh Hoa nói làm trong đầu nàng ta đảo qua không ít suy nghĩ, nhưng cũng không có gì tốt.

"Ngươi nghe được thì nghe, nghe không được thì thôi, Tô thị Tây Đô hầu phủ kia không phải người dễ chọc."

Phó Minh Hoa nói xong lời này thì không để ý tới Phó Minh Hà nữa.

Nếu nói Dung tam nương không dễ chọc, có lẽ Phó Minh Hà còn có thể kiêng kị mấy phần.

Nhưng nghe Phó Minh Hoa nói đích nữ Tây Đô hầu không dễ chọc, làm nàng cười lạnh ra tiếng: "Tô thị? Nàng ta tính là cái gì? Mẫu thân mất sớm, Tây Đô hầu nay đã tái giá." Phó Minh Hà nói đến chỗ này, cong khóe miệng nhìn Phó Minh Hoa: "Theo ta thấy, nàng ta từ Tây Đô đi ra, chỉ sợ phu nhân mới cưới của Tây Đô hầu không dung được nàng ta mà thôi."

Phó Minh Hoa cong khóe miệng, trong giấc mơ cuối cùng Tô thị cũng có thể được như ý nguyện mà gả cho Hạ Nguyên Thận, có thể nhìn ra nàng ta có thủ đoạn hơn người.

Cô nương có mẫu thân mất sớm thì tâm cơ nương tử mới sâu, không phải ai cũng ngu xuẩn giống Phó Minh Hà!

Giang ma ma lạnh lùng nhìn Phó Minh Hà, lời nên nói hay không nên nói trong lòng nàng ta còn không biết.

Trường Nhạc hầu gia cưới thê như Bạch thị, có thể thấy Bạch thị dạy ra con cháu có đức hạnh gì.

Trở lại Trường Nhạc Hầu phủ, ba tỷ muội Phó Minh Nguyệt chơi một ngày cũng là mệt mỏi, sau khi thỉnh an Bạch thị, Bạch thị liền đuổi hết mọi người kể cả Phó Minh Hoa ra ngoài, chỉ giữ lại một mình Phó Minh Hà, cũng không biết nói gì, Bạch thị giữ nàng ta tới lúc chạng vạng, dùng bữa xong mới rời đi.

Cuối tháng hai, Bạch thị mời con gái của Thang Âm huyện bá phủ Dương Vinh tới hầu phủ chơi, lúc đi còn tặng rất nhiều đồ.


Tính cách Bạch thị, người trong phủ ai cũng rõ ràng. Đồ vật trong tay bà ta, sao có thể dễ dàng mà rơi xuống tay người ngoài?

Phó Minh Hoa ngủ trưa một lát, Giang ma ma hầu hạ nàng thay quần áo, nói bên tai nàng: "Ngũ nương tử tới."

Buổi trưa nàng vừa ngủ không lâu, Phó Minh Sa đã đến rồi.

Lúc ấy Phó ma ma muốn đuổi nàng ta về, nàng ta lại không chịu đi, mà ngồi chờ Phó Minh Hoa.

Nếu nàng ta muốn chờ, Giang ma ma cũng tùy nàng ta, để mặc cho nàng ta ngồi bên ngoài đủ một canh giờ mới gọi Phó Minh Hoa dậy.

"Cũng không biết nàng ta tới làm gì, cũng không chịu đi, uống một bụng nước trà mà cũng có thể chịu đựng được." Bích La cầm váy mặc vào cho nàng, nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ lại là muốn tới mượn vải?"

Còn vài ngày nữa là tiết Thượng tị, tuổi của Phó Minh Sa cũng lớn, nói không chừng Bạch thị sẽ dẫn nàng ta đi Mẫu Đơn đình để tương lai nghị thân.

Nàng ta là thứ nữ, không có quần áo đẹp, những năm qua một khi có chuyện gì, mười lần thì có tám lần đến chỗ Phó Minh Hoa mượn vải.

"Làm gì có nhiều vải cho nàng ta mượn như vậy?" Bích Lam sửa lại làn váy cho Phó Minh Hoa, sau một hồi lâu mới nói một câu: "Cho mượn rồi cũng không thấy nàng ta trả lại, cũng không phải mở cửa hàng."

Mấy nha hoàn đều có vẻ rất tán thành, Bích Vân không ngại nói: "Giống như là thân thích nghèo tống tiền."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui