Vận Mệnh Ta Nắm Giữ!


Phú Nghi từ lần hầu Dung Nhi Vân đến Đoạn Vương Phủ liền biết bản chất thực sự của tiểu thư nhà mình không đơn giản, cũng không mềm mại mỏng manh giống như gương mặt ngây thơ.

Nhưng hắn càng tiếp xúc về sau càng cảm thấy đại tiểu thư nhà Dung phủ quá mức thâm sâu lạnh lùng.
Nàng ta có thể cứu người.

Có thể cứu Vân Cẩn kia trong đám người bịt mặt không quen biết, không dàn dựng, trong tư thế hiên ngang có thể giết kẻ đối địch bất kỳ lúc nào.
Nhưng nàng ta lại lạnh lùng tới mức, đưa Vẫn Cẩn tới đại phu.

Nhưng không phải chữa bệnh cho hắn mà để đảm bảo, những vết thương kia một thời gian dài khó thể lành, chỉ cần chừa lại cho người một hơi thở, không chết.
Phú Nghi ngồi trước xe ngựa, thong dong mang theo 2 người, một bệnh nhân rời khỏi Trấn Kim Bố, hướng về phía Nam, cách càng xa Kinh Thánh náo nhiệt.
Bồ câu đưa thư đậu lại trước cửa xe ngựa, Dung Nhi Vân hạ bút, dừng lại bức thư đơn giản truyền tin:
“Thiếp nơi Trấn Kim Bố bất cẩn khiến bản thân trúng phong hàn.

Cơ thể không khỏe, nhất thời không thể quay lại Kinh Đô, Phu Quân điền trạch không cần lo lắng, giữ gìn sức khỏe.

Mong chờ tương phùng.”
Hà Thanh vốn không muốn vô tình thấy phong thư, nhưng xe ngựa rung lắc, bất cẩn chiêm ngưỡng tình cảm phu thê nồng đậm của Dung Nhi Vân, liền cảm thán:
“Diên Mục huynh ấy nhất định phải tu đủ 3 kiếp mới có thể cưới một phu nhân như tỷ!”
Dung Nhi Vân nhét thư vào ống tre dưới chân chim, nụ cười nhẹ nhàng làm gương mặt thêm phần xinh đẹp:
“Vậy sao?”
“Đương nhiên rồi! Huynh ấy tính tình lạnh lùng cô độc, không thích tiếp xúc với người khác cũng không biết biểu hiện trên gương mặt, mà hiện tại cái danh Phán Ngục khắp nơi đều rầm rộ.

Nếu không phải huynh ấy tu 3 kiếp, làm sao có thể cưới một nương tử vừa sinh đẹp dịu dàng lại tài giỏi hiểu chuyện như tỷ?”
Dung Nhi Vân nuốt nước bọt đắng ngắt, khẽ cười.
“Thật ngưỡng mộ huynh ấy! Không biết muội đến bao giờ mới có thể tìm được một nam nhân ôn nhu dịu dàng lại có phần kiêu ngạo hiên ngang?”
“Vương gia cũng ôn nhu dịu dàng, kiêu ngạo hiên ngang!”

“Muội mới không thích! Người có thể ôn nhu dịu dàng, kiêu ngạo hiên ngang trong tâm trí của muội chỉ có thể là cửu ngũ chí tôn.”
Hà Thanh vừa nói ra suy nghĩ liền vội vàng bịt miệng, ngơ ngác tròn mắt.
Nàng không ngờ rằng bản thân có thể vô tư như vậy trước mặt Dung Nhi Vân.

Chuyện này, so với nói ra bí mật thì giống như đang mang âm mưu phạm thượng ngu xuẩn.
Dung Nhi Vân cũng không tin đây là suy nghĩ của Hà Thanh.

Nàng nhất thời không kịp phản ứng.

Lặng lẽ vén rèm cửa sổ quay mặt rời đi, trong lòng lại không ngừng dấy lên những cuộn trào.
Phải mất một lát sau, Hà Thanh mới cười gượng che giấu:
“Vân tỷ! Chuyện trước đó… tỷ đừng để trong lòng được không?”
Nàng gật đầu:
“Suy nghĩ của mỗi người mỗi khác.

Ta không để ý.

Nhưng muội về sau không nên tùy hứng nói ra như vậy.

Người nói vô tình, người nghe cố ý!”
Hà Thanh gật đầu như chú chim nhỏ điên cuồng mổ thức ăn:
“Muội hiểu rồi! Cảm ơn tỷ!”
Thời gian trôi qua thấm thoắt cũng nửa tháng.

Cỗ xe ngựa lững thững lắc lư tựa như bình yên đơn giản lại mang theo những biến hóa khôn lường.
Bức hồi âm viết vội của Lã Diên Mục truyền đến tay Dung Nhi Vân cũng là khi móng ngựa bước đầu tiên xuất hiện tại Thành Ẩn Nũng.


Đây là địa giới quan trọng vùng phía Nam, cũng là thành trì tình báo liên kết giữa Kinh Thành với phía Nam chiến thành xa xôi.
Ba người lần đầu đặt chân tới đây, đều bị sự xa hoa nơi này áp bức tới mức trầm trồ.
Hà Thanh từ lâu đã nhạy bén với cảnh đẹp, từ xa đã điên cuồng lắc lư Dung Nhi Vân:
“Vân tỷ! Nhìn kìa! Cái đó là gì vậy? Đẹp quá!”
“Vân tỷ! Quán trọ đó có phải quá lớn rồi không? Còn lớn hơn cả Kinh Thành?”
“Vân tỷ! Đường ở đây rộng thật đấy! Đồ buôn bán nhiều như vậy sao? Nhiều hơn cả Kinh Thành luôn sao?”

Cứ như vậy cho tới khi Dung Nhi Vân bị Hà Thanh làm cho hai bên tai ù ù, không thể tự mình cảm nhận được những cao sang gấp nhiều lần Kinh Thành.
Đợi tới khi xe ngựa dừng lại, Hà Thanh mới sực tỉnh nhớ lại đại sự trước mắt:
“Vân tỷ! Chúng ta tới đây sao?”
Dung Nhi Vân gật đầu.
Hà Thanh cũng không hỏi thêm chỉ lặng lẽ đánh giá người vẫn đang hôn mê nằm trên sàn xe bất động.
Cả đoạn đường dài, Dung Nhi Vân ngoại trừ cho nàng biết hắn tên Vân Cẩn ra thì không nói gì khác.

Hà Thanh cũng không phải dạng người tò mò những chuyện không liên quan, ngoại trừ giúp Dung Nhi Vân thường xuyên quan sát vết thương trên người Vân Cẩn cũng không hỏi vì sao hắn bị thương, vì sao phải đưa hắn đến nơi xa như vậy trị thương.

Phú Nghi nhanh chân theo lời Dung Nhi Vân căn dặn, liền sắp xếp nghỉ tại một khách trạm nhỏ gần cuối phố chợ.
Nơi đây dân cư thưa thớt hơn cả đoạn đường đến, vô cùng phù hợp với nguyên nhân trị thương cho Vân Cẩn.
Hà Thanh ở một phòng, Dung Nhi Vân ở một phòng, còn lại Phú Nghi ở cùng Vân Cẩn.
Sắp xếp xong một đoạn, Dung Nhi Vân thay một bộ y phục bằng vải bố thô sơ, tóc vấn vốn dĩ không mang nhiều trang sức bây giờ cũng chỉ mang lên một cây trâm ngọc lấy từ trên người Vân Cẩn tự mình ra cửa đi mời trung y.
Y quán nơi này không có nhiều, cả đường đi, Dung Nhi Vân đã để ý, vỏn vẹn có 3 gian.
Một gian y quán đầu thành, đi ngựa mất nửa canh giờ.


Y quán đông đúc, y sư bận rộn đến mức ngó qua người xuất hiện cũng không thèm.

Dung Nhi Vân đánh giá nơi này khoảng nửa khắc, không chần chừ cưỡi ngựa rời khỏi.
Gian y quán tiếp theo nằm giữa chợ.

Người đông cũng phức tạp y như y quán đầu.

Có điều, nơi đây có người ra tận cửa tiếp đãi Dung Nhi Vân:
“Phu nhân! Phu nhân muốn khám bệnh?”
“Ta muốn mời y sư tới khám cho một vị bằng hữu.

Người đó bị thương, không tiện ra ngoài.”
“Vậy thực rất khó! Phu nhân thấy đấy! Y quán chúng tôi rất đông, y sư cũng vất vả không chút nào nghỉ ngơi.

Nếu như bỏ mặc mọi người ở đây mà theo phu nhân…e rằng…”
Dung Nhi Vân cũng không làm khó người ta, bèn gật đầu rời khỏi.
Không phải nàng không muốn tiếp tục, chẳng qua trong đánh giả cuộc nói chuyện, nơi đây cũng không phải y quán Dung Nhi Vân muốn tìm.
Vậy chỉ có thể là gian y quán cuối cùng, đối diện với nơi nàng vừa rời khỏi: Hồng y quán.
Hồng y quán cũng không khác hai nơi trước là bao.

Y sư bận rộn, tán sư chạy đôn chạy đáo, người bệnh khó khăn xếp thành một hàng dài nhưng vô cùng ngăn nắp hoàn chỉnh, không hề có dáng vẻ xô đẩy của hai nơi trước.
Ngược lại không có bất kỳ tán sư nào xuất hiện trước mặt Dung Nhi Vân.
Nàng bèn xếp tạm ở một hàng mà bản thân thấy có nhiều người bệnh không có vẻ nặng lắm, kéo áo người phía trước dò hỏi:
“Vị lang quân này! Ta là người nơi khác đến đây, đúng lúc có bằng hữu bị thương nặng phải nhờ tới y quán.

Không biết nơi đây có vị y sư nào tay nghề thật tốt, ta muốn mời về chẩn bệnh.”
Người phía trước nhìn nàng, không ngạc nhiên cũng không tò mò, lắc đầu rất nhanh:
“Nơi đây không tiện.

Nếu muốn kịp thời cứu người, ta khuyên ngươi nên đến y quán khác.”

“Vậy y sư nơi này không cứu được người sao?”
“Không cứu bằng hữu của ngươi!”
Dung Nhi Vân gật đầu, lùi về phía sau.
Quả đúng là nơi này!
Lúc đầu nàng còn nghi ngờ, nhưng sau khi nói chuyện, chắc hẳn những người đến đây khám bệnh đều là người của Nam chiến thành.

Nếu là quân binh, trong thời gian nghỉ phép bị bệnh hay tái bệnh, đến một nơi chuyên biệt như này khám bệnh vừa vặn đúng phép.
Dung Nhi Vân khẽ cười, tiến lại phía đại sảnh, hung hăng vén lên tấm rèm che y sư khám bệnh, dõng dạc đường hoàng hô lớn:
“TA MUỐN MỜI Y SƯ TỚI KHÁM BỆNH! AI CÓ THỂ ĐI?”
Cả đại sảnh y quán im lặng như tờ.
Bệnh nhân phía dưới sắc mặt thay đổi, hai bả vai không còn làm thành chữ nhất mà biến thành tư thế phòng thủ nét thẳng.

Cho dù là nữ nhân, quân binh cũng không thể khinh địch.
Trái lại, vị y sư trước mặt dvn lại im lặng đánh giá cô một hồi, cuối cùng dừng trên cây trâm ngọc:
“Vị phu nhân này! Không biết phu nhân muốn ta khám bệnh cho ai?”
Dung Nhi Vân cũng không ngờ người trước mặt lại điềm tĩnh như vậy.

Tuy biết rằng nơi đây là đúng chỗ, nhưng nàng lại không chắc cây trâm ngọc trên tóc nàng lúc này có đúng phận, nếu không sợ rằng phải liều một phen.
Nào ngờ, nhanh như vậy, lão y sư đã chú ý đến cây trâm, lại còn điềm nhiên bình tĩnh.
Dung Nhi Vân chỉnh lại mái tóc, cố ý nâng cao cây trâm ngọc về phía trước:
“Thấy người liền muốn giúp một tay.

Hơn nữa ta cũng chiếm một phần tiện nghi của y.

Người này không cứu, sau này ắt hối hận.”
Vị y sư trước mặt gật đầu, đôi mắt nhăn nheo nhưng ánh mắt lạnh lẽo:
“Vậy Hồng mỗ đây sẽ cùng phu nhân tới đó.

Cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp, ưu tiên quan trọng!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận